“Tu vi thế nào? Mặc đồ gì?”
Người đàn ông: “Tiên Quân cảnh giới Bất Tử, mặc áo ngắn màu vàng, có thêu viền đỏ”.
Thần niệm của Ngô Bình lập tức lướt qua trong phạm vi hàng trăm dặm, người nào có tu vi đều bị thần niệm bao lấy.
Vài phút sau, trong một thị trấn cách anh hơn năm mươi dặm, một người đàn ông mặc đồ vàng hoảng hốt, tức giận nói: “To gan, kẻ nào dám làm vậy?”
Xác định vị trí của người này, Ngô Bình biến thành tia sáng hình rồng, sau đó biến mất. Một chốc sau, anh đã xuất hiện trước mặt người đàn ông đồ vàng.
Đằng sau người đàn ông đó có hai mươi thị vệ cũng mặc đồ màu vàng, họ lập tức cầm đao lên, nhìn chằm chằm Ngô Bình, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Người mặc đồ vàng nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh vừa cho người uy hiếp thân nhân tôi, không cho tôi tham gia đại hội võ lâm, bây giờ không nhận ra tôi à?”
Người đó sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Hóa ra anh là Ngô Bình”.
Ngô Bình: “Là tôi”.
Người đó chính là chỉ huy phó Kim Y Vệ - Kiều Diên Khánh: “Có người không muốn cho anh tham gia đại hội võ lâm, nếu anh rút lui, tôi đảm bảo người nhà anh vẫn sẽ bình an vô sự…”
“Ầm!”
Kiều Diên Khánh chưa nói hết câu, Ngô Bình đã đấm vào bụng hắn, cú đấm này chứa tiên lực đáng sợ, nghiền nát ruột, thận, dạ dày và gan của hắn.
Kiều Diên Khánh trợn mắt, nôn ra một búng máu, lẫn trong đó là nội tạng bị nát, hắn cong eo, không thể nào đứng thẳng, hai mắt hoảng sợ nhìn Ngô Bình.
Các Kim Y Vệ khác đều kinh ngạc rút đao. Ngô Bình chỉ vung tay lên, vô số chưởng ảnh đánh về phía đám người này, họ không kịp tránh đi, đều bị trúng chiêu. Đòn tấn công đánh trúng người khiến đám người này nôn ra máu, văng ra xa, mất đi sức chiến đấu.
Ngô Bình nắm lấy tóc Kiều Diên Khánh kéo hắn đến giữa không trung, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn hỏi: “Uy hiếp người nhà của tôi, ai cho anh lá gan này?”
Kiều Diên Khánh sợ thật rồi, hắn không ngờ Ngô Bình lại mạnh đến thế. Tình báo đã nói rõ anh ta vừa mới thăng cấp Địa Tiên thôi, sao có thể mạnh như vậy?
Hắn nói: “Thầy Ngô, xin hãy bớt giận, tôi cũng chỉ làm theo lệnh, bất đắc dĩ thôi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải vừa rồi anh còn kiêu căng lắm sao?”
Kiều Diên Khánh nói: “Tôi vô lễ quá, xin thầy Ngô tha tội”.
Ngô Bình: “Ai bảo anh đe dọa tôi?”
Kiều Diên Khánh do dự một lúc, Ngô Bình siết lấy vai trái hắn, hắn kêu lên thảm thiết lập tức nói: “Tôi nói, là Tả Tướng”.
“Tả Tướng?”, Ngô Bình nhìn hắn: “Là ai?”
Kiều Diên Khánh: “Tả Tướng là một trong mười hai Tiên Tướng của Lăng Tiên Các, quản lý tình báo”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Lăng Tiên Các? Thành lập từ bao giờ?”
Kiều Diên Khánh: “Ba tháng trước, mười hai Tiên Tướng có sáu người đến từ Tiên Giới, ba người đến từ Côn Luân”.
Ngô Bình hỏi kỹ mới biết sau này Lăng Tiên Các sẽ trở thành cơ quan để thống trị hạ giới, còn Tả Tướng này đến từ một gia tộc tu chân lớn mạnh ở Tiên Giới, nắm quyền quản lý một tiên vực, lai lịch khá lớn, năng lực cực khủng khiếp