Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nói: “Dùng đan dược này, sau đó đột phá đến Bí Cảnh tầng một”.

Đại tiêu sư này tên Mã Bảo Thắng, anh ta nhận đan dược bằng hai tay, không dám tin là thật, run giọng nói: “Tiêu sư Ngô, đan dược này thật sự cho tôi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nền tảng anh không tệ, cộng thêm Luyện Khí cấp mười đã nhiều năm, là người duy nhất phù hợp điều kiện. Nuốt xuống đi, tôi muốn xem hiểu qua thử”.

Mã Bảo Thắng nuốt xuống đan dược, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, cảm nhận dược lực. Mấy phút sau, một luồng năng lượng vận chuyển trong thân thể anh ta, chính là bí lực.

Bí lực này lập tức trợ giúp Mã Bảo Thắng tiến vào trạng thái huyền diệu. Ngô Bình lập tức niệm chú một tràng dài bên cạnh tai anh ta, giúp anh ta tu luyện Bí Cảnh.

Đến khi trời sáng, cuối cùng Mã Bảo Thắng cũng tìm được thần chú tương ứng với hai loại bí lực bản thân tu luyện, anh ta lập tức luyện tập cực khổ.

Nhưng sau khi trời sáng, đội tiêu sư lại chạy gấp rút, Ngô Bình bèn anh ta ngồi trên xe áp hàng tu hành.

Cứ như vậy chớp mắt đã ba ngày, trong ba ngày đó, cuối cùng Mã Bảo Thắng đã chính thức trở thành tu sĩ Bí Chú Cảnh, trở thành nhân vật chỉ một trong mười vạn người.

Mà mấy ngày nay, Ngô Bình cũng tu luyện Bí Pháp thứ hai, Ngũ Hành Độn Địa Thuật.

Ngũ Hành Độn Địa Thuật này, chỉ cần dùng thì có thể trong thời gian ngắn chạy thoát được mấy trăm dặm thậm chí là hơn nghìn dặm, hơn nữa lúc chạy trốn còn có thể mang theo vật phẩm và người khác.

Hôm nay, mọi người đường trên đường, bỗng nhìn thấy phía sau có mười mấy người bay trên không về phía bọn họ.

Lúc này, Ngô Bình vừa mới tu luyện thành công Ngũ Hành Độn Địa Thuật, anh quay đầu nhìn, lập tức vung tay, một luồng sáng vàng bao phủ cả đội tiêu sư.

Giây tiếp theo, đội tiêu sư bỗng nhiên không thấy đâu, mấy phút sau, đội tiêu sư đã xuất hiện trên con đường cách đó tám trăm dặm.

Các tiêu sư há hốc mồm, tiêu sư lớn tuổi kích động nói: “Độn Thuật, đây là Độn Thuật! Tiêu sư Ngô, anh đúng là thần mà!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Đối phương trong thời gian ngắn sẽ không đuổi kịp, chúng ta đi lên tìm chỗ nghĩ ngơi trước đã”.

Ở bên kia, sau khi đám người đuổi đến nơi nhóm Ngô Bình biến mất, ai ai cũng kinh ngạc. Dẫn đầu là một tu sĩ Thần Thông, ông ta nhíu mày, nói: “Vừa nãy mới chớp vàng một cái, ánh ta đã không thấy dấu rồi, chẳng lẽ là Độn Thuật?”

Người bên cạnh nói: “Diệp trưởng lão, nhiều người và vật chuyển đi như vậy, cho dù là người cũng không thể làm được đúng chứ? Đám người này rốt cuộc là ai, sao lại có năng lực như vậy!”

Diệp trưởng lão hừ lạnh: “Bất kể là ai, người dám động đến Thiên Tướng Tông chúng ta, đều phải trả giá, tiếp tục đuổi!”

Đội tiêu sư của Ngô Bình lại đi thêm mấy chục dặm, thì thấy một thành phố nhỏ, tuy không lớn nhưng thứ gì cũng có.

Sau khi đội tiêu sư vào thành, Ngô Bình nhìn thấy trên đường phố rất náo nhiệt, hơn nữa chuyện khiến anh bất ngờ là nơi này có một tiệm thuốc rất lớn.

Hôm nay trên người anh có hơn nghìn vạn Linh Tê, đúng lú có thể dùng để mua ít dược liệu. Anh đưa đội tiêu sư dừng lại ở nhà nghỉ cách đó không xa, bảo nhân viên cho ngựa ăn cỏ uống nước, các tiêu sư ăn uống nghỉ ngơi, còn anh thì cả người phong trần mệt nhọc đi đến tiệm thuốc.

Tiệm thuốc này có không ít linh dược, nghe khách bên trong nói chuyện, anh mới biết tiệm thuốc này thuộc thế gia luyện đan nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp cách ba nghìn dặm, đại gia tộc đứng đầu Diệp thành, thế lực vươn xa nghìn dặm, ảnh hưởng đến các thành phố nhỏ, cũng mở ở đây một tiệm thuốc

Ngô Bình nhớ đến những dược liệu lúc trước Thiên Tướng Tông cướp, trông có vẻ như nhà họ Diệp cũng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK