Chúng nhanh chóng kết thành một tấm lá chắn che trước người Nguỵ Phong, sau đó đường kiếm của Ngô Bình đã lao tới.
Cheng!
Ngay sau đó, đã có ít nhất 200 đường kiếm bị chém gãy.
Nguỵ Phong hít sâu một hơi rồi nói: “Quá đỉnh! Mưa kiếm, rơi!”
Đột nhiên có vô vàn các đường kiếm xuất hiện quanh người Nguỵ Phong, sau đó rơi xuống trông như một cơn mưa kiếm.
Thấy thế, Ngô Bình không thể tránh né, mà anh cũng không có ý định này. Anh tung một chưởng lên cao, bí thanh chưa thành hình đã toả ra một luồng sức mạnh kỳ diệu, tạo thành một tấm lá chắn cực dày trước người Ngô Bình.
Cơ mưa kiếm rơi xuống tấm lá chắn như lửa gặp băng đá nên lập tức tắt ngay.
Sau đó, tất cả các đường kiếm rơi xuống người Ngô Bình đều biến mất.
Nguỵ Phong vô cùng kinh ngạc, thấy cơn mưa kiếm của mình cũng không làm gì được Ngô Bình, anh ta lập tức hét lên: “Vạn kiếm quy nhất!”
Lần này, quanh người anh ta xuất hiện thêm nhiều đường kiếm hơn. Chúng hoá thành cả trăm nghìn thanh kiếm ở trên không. Sau đó, tất cả hợp nhất thành một, loáng cái đã biến thành một thanh kiếm khỏng lồ dài hơn chục mét, rộng cả chục mét, mũi kiếm chĩa thẳng xuống người Ngô Bình.
Phải biết rằng từng đường kiếm đều là sức mạnh mà Nguỵ Phong tích luỹ hàng ngày, giờ anh ta đã phóng hết tất cả ra với mong muốn hạ Ngô Bình trong một chiêu.
Đối mặt với đường kiếm ấy, Ngô Bình cũng nghiêm túc hơn. Uy lực của đòn tấn công này mạnh hơn thực lực bình thường của Nguỵ Phong cả trăm lần, anh ta đã chính tung đòn sát thủ.
Anh hít sâu một hơi rồi khẽ điểm thanh trường kiếm lên cao, một đường kiếm như vì sao bay lên rồi va chạm với đường kiếm khổng lồ kia.
Cheng!
Một tiếng động lớn vang lên, thanh kiếm khổng lồ dừng lại, không tiếp tục rơi xuống nữa.
Ngô Bình lạnh mặt nói: “Phá!”
Uỳnh!
Đường kiếm khổng lồ đã bị phá rồi bắt đầu vỡ vụn, cuối cùng hoá thành mây khói.
Tuy vậy, nhưng Nguỵ Phong lại bình tĩnh một cách lạ thường. Anh ta thở dài một hơi rồi nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, tôi thua rồi, tôi thua tâm phục khẩu phục”.
Anh ta biết rõ Ngô Bình vẫn chưa dốc toàn lực, không thì anh ta đã thua từ trước rồi.
Ngô Bình: “Anh Nguỵ quá khen!”
Nguỵ Phong chắp tay rồi quay người rời đi.
“Cái gì, cậu ta thắng ư!”, các người chơi của vũ trụ chính ngồi ở các hàng ghế ở phía xa đều hô lên.
Rất nhiều người đã cược thua ở trận này.
Ngô Bình đi xuống, Trác Phi tiến lên chúc mừng: “Chúc mừng công tử đã thắng trận đầu tiên”.
Anh gật đầu rồi bảo Hắc Tướng đi lấy tiền.