Anh hỏi: “Amado, có muốn đánh bại Carlos không?”
Amado cười hề hề: “Dĩ nhiên ạ!”
Ngô Bình lại hỏi: “Anh không sợ Lôi Thần trả thù sao?”
Amado đáp: “Tôi không sợ. Đứng sau Quốc Vương là Lôi Thần, đứng sau Lang Vương này là cậu chủ. Năng lực của cậu chủ chắc chắn mạnh hơn Lôi Thần, đúng chứ?”
Ngô Bình nhìn Amado nửa cười nửa không. Anh biết tên này đang thăm dò mình. Nếu anh không dám đấu với Lôi Thần thì không xứng để hắn phục tùng. Mà dù bây giờ hắn chịu quy thuận thì tương lai cũng sẽ phản bội thôi.
Anh nói: “Tất nhiên. Nếu Lôi Thần xuất hiện, tôi sẽ đánh chết kẻ đó ngay trước mặt anh!”
Hai mắt Amado sáng rỡ: “Cậu chủ thật tuyệt, tôi sẽ là người đầy tớ trung thành nhất của cậu!”. Hắn lại hôn chân Ngô Bình.
Ngô Bình không thích dính nước bọt của hắn bèn đá hắn ra: “Được rồi, Amado. Chuẩn bị đi, tôi sẽ giúp anh diệt Quốc Vương Carlos và cướp địa bàn của kẻ đó”.
Amado cười đáp: “Vâng, cậu chủ. Tôi đi chuẩn bị ngay!”
Thời gian còn lại, Ngô Bình bảo Dương Kim đi kiểm tra của cải của Amado. Bất luận hắn có bao nhiêu tiền, người chủ như anh đều phải lấy đi một nửa.
Quá nhiều chuyện lặt vặt, tự khắc có thuộc hạ làm. Anh tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền.
Sau khi mở sáu Thần Khiếu, anh lờ mờ cảm nhận được mình có sự thay đổi rất lớn. Tư duy nhạy bén hơn, Võ Hồn lớn mạnh hơn, điều này giúp anh nâng cao khả năng cảm ứng thiên nhân.
Những sự cải thiện này đã giúp anh hiểu rõ hơn về chú và phù trận, thậm chí cũng giúp anh nâng cao trình độ luyện đan dược.
Sáng hôm sau, Dương Kim đến gặp anh: “Giáo chủ, của cải của Amado không thể chuyển đổi thành tiền mặt một cách nhanh chóng, sẽ chuyển sang tên giáo chủ bằng hình thức cổ phiếu và tài sản cố định”.
Ngô Bình có một kho tiền nhỏ ở Hắc Thiên Giáo. Tiền đều được chuyển vào kho này. Vì vậy, Hắc Thiên Giáo có một lượng lớn kế toán chuyên nghiệp, giỏi nhất trong việc chuyển giao tài sản.
Anh gật đầu: “Được. Chuyện còn lại cứ giao cho người có chuyên môn thực hiện”.
Không lâu sau, Amado cũng đến. Hắn nói: “Cậu chủ, có lẽ Carlos nghe phong thanh, nên đã hẹn gặp tôi vào tám giờ tối nay”.
Ngô Bình đáp: “Được, nhân cơ hội này diệt thôi”.
Dứt lời, anh lại bảo Amado: “Amado, tiền anh kiếm được đã đủ nhiều rồi, có thể trích ra một khoảng để xây dựng Juárez”.
Amado không hiểu cách nghĩ của Ngô Bình nhưng vẫn nghe theo: “Vâng, cậu chủ. Tôi sẽ tuân lệnh cậu, mỗi năm trích năm tỷ đô để xây dựng Juárez”.
Ngô Bình gật đầu: “Người dân dưới sự cai trị của anh càng giàu có, anh mới càng giàu có. Hiểu chứ?”
Amado đáp: “Cậu chủ nói chí phải. Thị trưởng Juárez là do tôi sắp xếp, có sự phối hợp của thị trưởng, tôi nghĩ mình sẽ làm tốt chuyện này”.
Ngô Bình nói: “‘Mỗi năm năm tỷ đô thì chắc chắn phải xây dựng quy mô lớn. Đến lúc ấy, tôi sẽ mời một số công ty từ nước Viêm Long giúp anh xây dựng. Sau khi xây dựng Juárez xong xuôi, tôi sẽ còn giúp anh thu hút một lượng du khách từ Viêm Long và Đông Nam Á”.