Đường Băng Vân hỏi: “Nếu mai ông ta đến thì anh định thế nào?”
Ngô Bình: “Nếu ông ta hiểu càng nhiều thì sẽ càng sợ anh, mai anh chỉ dạy cho vài đường cơ bản thôi là kính anh như thần ngay”.
Tiêu Tam Nhãn vừa ngạc nhiên vừa kính nể nói: “Cậu Ngô, tôi thật sự phục cậu sát đất! Cậu đã xử lý xong một nhân vật rất đáng gờm”.
Ngô Bình: “Cũng nhờ ăn may thôi, nếu Phong Tiên không hiểu về bói toán thì tôi cũng không làm gì ông ta được”.
Khách đến cửa hàng cầm đồ đông dần nên Tiêu Tam Nhãn phải ra ngoài làm việc.
Ngô Bình ngồi trong phòng làm liệc, sau đó lấy bức tâm kinh phật ra nghiên cứu, chữ bên trên rất nhỏ, đã thế còn là chữ cổ.
Anh đọc qua thì thấy như tiên văn, nhưng lại giống kiểu biến thể. Nhờ hiểu biết về tiên văn, anh nhanh chóng dịch được bức thứ nhất.
“Như Lai Thần Tàng Kinh?”
Đường Băng Vân đứng cạnh tò mò hỏi: “Như Lai Thần Tàng Kinh là gì?”
Ngô Bình: “Tên của một bức kinh thư”.
Anh đọc tiếp rồi nói: “Hình như là một cách kích hoạt tiềm năng, rất kỳ diệu”.
Đường Băng Vân cười nói: “Khéo lại là một tuyệt học thượng cổ nào đó”.
Ngô Bình cất kinh thư đi rồi nói: “Ai mà biết được, bao giờ học được thì tôi sẽ dạy cho cô”.
Đường Băng Vân liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Sòng bạc sắp khai trương rồi, anh có đi không?”
Ngô Bình không có hứng thú với sòng bạc, nhưng anh lo Vu Vương sẽ cho người đến quấy phá nên đành gật đầu rồi đi tới đó.
Sòng bạc nằm ở tám tầng trên cùng của Đường Lâu, từ tầng 80 đến 88. Trước kia, chỉ có kiều bảo ở các nước lân cận tới chơi ở đây, chứ khách ở Viêm Long rất ít.
Có một người đàn ông lùn tịt thô kệch đang ngồi trong đại sảnh của tầng 80, ông ấy mắt to mày dậm, tay lần tràng hạt, mặt thì tươi cười đón khách.
Thấy Đường Băng Vân đến, ông ấy vội khom người chào hỏi: “Cô chủ”.
Đường Băng Vân: “Tiền Lương, không có chuyện gì chứ?”
Người đó tên là Tiền Lương: “Cô chủ, tạm thời chưa có vấn đề gì. Nhưng ba nãy có mất người lạ mặt tới, tôi đã cho người canh chừng rồi”.
Ngô Bình: “Có nhiều khách quen đến không?”
Tiền Lương nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Đây là?”
Đường Băng Vân giới thiệu: “Quên chưa giới thiệu với ông, đây là Ngô Bình, cổ đông lớn của Đường Lâu, cũng là chồng sắp cưới của tôi”.
Tiền Lương vội chào: “Ra là cậu Ngô! Thưa cậu, hầu như đều là khách quen đến. Sòng bạc của chúng tôi mở ở Thiên Kinh đã sáu năm rồi nên khá nổi tiếng, các khách đến chơi chủ yếu là người Đông Nam Á, Đông Á và La Sát”.
Ngô Bình gật gù: “Ừm”.