Ngô Bình: “Ai hẹn Hướng Văn Thiên cho tôi gặp được không?”
Một người khác nói: “Trùng hợp thế, Hướng Văn Thiên đang ở Hải Thành để bàn chuyện hợp tác với công ty mà nhà tôi góp vốn”.
Vì thế, Ngô Bình nhắn riêng cho người đó để hỏi khách sạn mà Hướng Văn Thiên ở.
Anh biết giờ đi tìm Hướng Hoa Viễn cũng vô dụng, vì người gây khó dễ cho nhà họ Lý là Hướng Văn Thiên.
Sau khi nghe ngóng về Hướng Văn Thiên, anh nghi anh ta là một người chuyển thế! Vì chuyển thế nên mới là thần đồng và phát triển nhanh chóng như vậy.
Ngô Bình chuẩn bị một chút rồi đi tới Hải Thành.
Khách sạn Long Tân tại Hải Thành.
Có một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất trong một căn phòng sang trọng của khách sạn, sau đó ngắm nhìn dòng sông cuồn cuộn như có điều suy ngẫm.
Đột nhiên, cửa phòng bị ai đó mở ra.
Người đàn ông quay lại thì nhìn thấy có một người thanh niên trạc tuổi mình đi vào.
Anh ta híp mắt lại rồi lạnh giọng hô lên: “Bảo vệ!”
Người đến chính là Ngô Bình, anh nói: “Khỏi phải gọi nữa, họ ngủ hết rồi”.
Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là ai? Muốn gì?”
Ngô Bình nhìn thẳng vào anh ta rồi nói: “Anh là Hướng Văn Thiên hả? Xem ra cũng trẻ đấy, anh sinh năm nào?”
Hướng Văn Thiên trầm mặc rồi ngồi xuống nói: “Nghe nói Vân Đỉnh có một người tên là Ngô Bình rất giỏi, quả nhiên không sai”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh cũng to gan đấy, dám quấy phá tôi! Có tin tôi móc nguyên anh của anh ra luyện đan luôn không?”
Hướng Văn Thiên biến sắc mặt: “Cậu…”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Anh tưởng tôi không biết thân phận của anh à? Đừng tưởng trước anh là Tiên Quân mà tôi sợ, dù giờ anh vẫn là Tiên Quân thì tôi cũng không ngán đâu! Tôi muốn giết anh thì chỉ như giẫm một con kiến thôi”.
Người tu hành làm gì cũng trực tiếp, tôi mạnh hơn anh thì không cần nói lý với anh làm gì, dùng nắm đấm luôn cho tiện. Bây giờ, Ngô Bình đang làm vậy.
Hướng Văn Thiên nhăn mặt rồi trầm giọng nói: “Cậu mà động vào tôi thì sư phụ của tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Ngô Bình: “Nói tên nghe coi, để tôi xem có mạnh không nào”.
Hướng Văn Thiên hít một hơi rồi nói: “Sư phụ tôi là Hỗn Thiên Ma Quân”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Hỗn Thiên Ma Quân à? Hay đấy, tôi đang bực vì mãi không tìm thấy ông ta đây”.
Hướng Văn Thiên ngẩn ra, người khác nghe thấy tên sư phụ anh ta là hoảng sợ rồi toàn thân run rẩy, nhưng sao Ngô Bình lại vui thế?
Anh ta nào biết Hỗn Thiên Ma Quân là kẻ thù của Kim Huyền Bạch, ban đầu còn có ý đồ với Lam Nguyệt.
Ngô Bình: “Gọi sư phụ anh đến luôn đi, tôi chờ”.
Hướng Văn Thiên nhăn nhó mặt mày, đương nhiên anh ta không thể gọi được cho Hỗn Thiên Ma Quân. Vì anh đang gặp vấn đề trong tu hành, bị ép phải từ bỏ Ma đạo và chuyển sang tu tiên. Vì vậy, anh ta không còn là đệ tử được Hỗn Thiên Ma Quân yêu quý nhất nữa, anh ta nói ra tên sư phụ mình chỉ để doạ Ngô Bình thôi.
Thấy Hướng Văn Thiên không làm gì hét, Ngô Bình cau mày: “Tôi bảo anh gọi cho Hỗn Thiên Ma Quân cơ mà, không nghe thấy à?”