Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lư Thần và những người giúp việc còn lại ra ngoài, Ngô Bình nói với ông cụ nhà họ Lư: “Ông Lư, tiếp theo tôi sẽ loại bỏ tất cả dược lực trong người ông. Quá trình này sẽ khá khó chịu, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian, tôi hy vọng ông có thể kiên trì”.

Ông cụ Lư gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi có thể kiên trì được”.

Lúc này, lòng bàn tay phải của Ngô Bình đặt trên đỉnh đầu ông Lư, một lực hút cực lớn xuất hiện. Dược lực trong người ông Lư đều tuôn ra ngoài, khí tức đủ màu tuôn ra từ đỉnh đầu rồi tụ lại vào lòng bàn tay của anh.

Hơn mười phút sau, đỉnh đầu ông Lư không còn chút dược khí nào, anh lập tức cho dược khí vào một cái bình ngọc, sau đó đỡ lấy ông Lư đã không còn hơi thở. Thì ra là không có dược lực trợ sức, sức sống của ông Lư cũng cạn kiệt, bây giờ ông ta chẳng khác gì xác chết.

Cũng may có Ngô Bình ở đây, ông ta sẽ không chết. Ngô Bình cho một viên Kế Mệnh Đan vào miệng ông ta, sau đó hai bàn tay nhanh chóng đánh vào người ông ta để dược lực nhanh chóng phân tán. Chưa đầy ba phút ngắn ngủi, ông Lư đã thở lại bình thường, mở mắt ra.

Nếp nhăn trên mặt ông ta nhanh chóng biến mất, dần dần biến thành một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đôi mắt không còn vẩn đục, tóc chuyển sang màu đen, răng đã rụng cũng mọc lại, thậm chí móng tay cũng nhanh chóng thay mới, trở nên vô cùng đẹp.

Ông Lư nhìn hai tay mình, bỗng bật cười: “Cuối cùng tôi cũng đã được như ý”.

Sau đó ông ta xoay người lại quỳ xuống trước Ngô Bình: “Tôi cảm ơn ơn đức cứu mạng của thần y Ngô”.

Bận rộn nửa ngày, Ngô Bình cảm thấy hơi mệt bèn nói: “Ông Lư đừng khách sáo, hiện tại sức khỏe của ông rất tốt, có thể ra ngoài giải quyết những chuyện còn lại rồi. Tôi nghỉ ngơi ở đây trước, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai”.

Ông Lư vội nói: “Ừ ừ, cậu đi nghỉ đi, ngày mai chúng tôi lại đến làm phiền”.

Sau khi ông Lư và Lư Thần ra ngoài, Ngô Bình lấy bình nhỏ đựng dược lực đó ra. Anh mở chiếc bình ra, dược khí bên trong bay ra xoay chuyển trong lòng bàn tay anh. Dược khí này vô cùng phức tạp, nhưng trong đó có ba luồng dược khí vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể hoàn toàn áp chế dược lực của những đan dược khác. Có thể nói sở dĩ cơ thể ông Lữ không chịu nổi, sắp già đi, nguyên nhân chính là vì ba luồng dược lực này quá mạnh, dĩ nhiên cơ thể ông Lữ đương nhiên chịu không nổi. Cũng may dược lực trong người ông ta khá nhiều, nếu không ông ta đã bị nổ tung mà chết từ lâu rồi, không sống đến ngày hôm nay được đâu.

“Ba dược lực này ít nhất là dược tính của linh dược cấp tám, lẽ nào nhà họ Lư có linh dược cấp tám?”

Nghĩ đến đây là linh dược cấp tám, tim Ngô Bình đánh thịch một cái, anh quyết định ngày mai hỏi ông Lư cho kỹ.

Nghỉ ngơi một chốc, sau khi trời tối, anh tiếp tục luyện chế ba lò đan dược. Lần này anh luyện chế một loại linh đan có lợi cho thể chất của người phàm, là đan dược trong sách đan, tên là Tôi Linh Đan. Luyện chế đan dược này không hề khó nhưng cần rất nhiều linh dược, vô tình trong số linh dược mà nhà họ Lư cung cấp lại có, anh tiện tay luyện chế một ít.

Luyện chế xong, anh ngủ một giấc thật ngon, đến hơn chín giờ ngày hôm sau mới thức.

Anh rửa mặt xong thì đẩy cửa bước ra. Cánh cửa vừa mở ra, anh nhin thấy Lư Thần đang đợi trong sân, trông có vẻ hắn đã đợi ở đây rất lâu rồi.

“Anh Ngô”, Lư Thần vui mừng bước đến: “Tối qua anh ngủ có ngon không?”

Ngô Bình gật đầu: “Khá ngon. Thiếu soái, bây giờ nhà họ Lư thế nào rồi?”

Lư Thần cười nói: “Hôm qua bố tôi dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Viên, bây giờ nhà họ Viên đã không còn nữa. Hơn nữa, tin tức ông nội tôi đã hồi phục cũng được truyền ra ngoài rồi, các thế lực trước kia muốn đối phó với bọn tôi cũng bảo người đến tỏ ý hòa hảo, sợ sau này nhà họ Lư bọn tôi trả thù”.

Ngô Bình gật đầu: “Dẫn tôi đến gặp ông Lư đi, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy”.

Lư Thần nói: “Ừ, mời anh đi theo tôi”.

Ra khỏi sân, Ngô Bình được hắn dẫn đến sảnh lớn nhà họ Lư, lúc này Lư soái và ông Lư đều ở đây.

Lư soái trông rất trẻ tuổi, oai phong lẫm liệt, cả người toát ra khí tức kiên cường như có đại quân ngàn vạn người ẩn nấp sau lưng, có thể sẵn sàng xuất trận bất cứ lúc nào.

Nhưng vừa nhìn thấy Ngô Bình, Lư soái vội vàng đứng dậy, bày tỏ lòng kính trọng: “Lư Nguyên Cương, cảm ơn đại ơn cứu mạng bố tôi của cậu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK