Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một có một cánh cửa xuất hiện ở hồ, có một người đàn ông trung niên đứng ở ngoài cửa, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người xếp hàng rồi vào lần lượt, sẽ dựa vào phiếu để vào tầng một chọn đồ. Có vài điểm cần chú ý như sau, thứ nhất đã lấy thứ gì rồi thì không được đổi, nếu không sẽ bị tước quyền chọn đồ. Thứ hai là nếu được quốc khố cho phép thì sẽ được lên tầng hai chọn tiếp”.

Nghe thấy thế, mọi người đều xếp thành hàng, không còn cảnh chen lấn nữa, vì sớm muộn cũng sẽ được vào.

Đến lượt Ngô Bình, anh và Thường Minh Cổ người trước người sau đi vào bên trong.

Phía sau cánh cửa là một không gian rộng rãi, có rất nhiều hòm, bàn và ghế bày la liệt khắp nơi, có nhiều cái còn hỏng rồi.

Ngô Bình thấy thế thì nghệt mặt ra, dường như tất cả những thứ anh từng nhìn thấy đều có ở đây hết. Nào là bình, chai, lọ, bàn ghế, nồi niêu, vũ khí, dao kéo, chăn gối, giày dép đều có đủ.

Không chỉ Ngô Bình mà tất cả mọi người đều tức phát điên, toàn đồ linh tinh thế này thì cho họ lấy mười nghìn thứ cũng chẳng đáng giá tẹo nào.

“Đây là kho của nhà nước ư? Rõ là cái tiệm tạm hoá mà!”, có người chán nản nói.

Sau giây phút kinh ngạc ban đầu, Ngô Bình đã bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười rồi cất bước. Anh vừa đi vừa thi triển năng lực thứ hai mà mình có được sau khi mở khoá nguyên thần, đó là vạn vật hữu linh!

Vạn vật hữu linh là khi anh đến gần một thứ có linh tính hay sinh vật sống thì sẽ cảm nhận được và kết nối với nó.

Vì thế, anh bước nhanh lên phía trước, càng đi càng nhanh, vì anh phát hiện đồ vật ở mọi nơi anh đi qua đều có linh tính và anh có thể cảm nhận được.

Anh đi được vài trăm mét thì giơ tay lên, sau đó có một cái nghiên mực bay từ trong đống đồ hỗn loạn tới, thoạt nhìn trông nó rất bình thường, nhưng thật ra bên trong có linh ý, nên nó là một món bảo vật Tiên Thiên.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy loại đá để làm nên cái nghiên mực này là một khối linh thạch, sau khi trở thành nghiên mực rồi, nó đã biến thành bảo vật thông linh.

Ngô Bình cất cái nghiên mực đi, sau đó cứ thế bước nhanh, không lâu sau anh đã phát hiện ra món đồ thông linh thứ hai là một cái gối.

Cái gối này làm bằng ngọc, bên trong có đường vân màu đỏ, nhưng đây là một cái gối không hề tầm thường, nó có hung linh bên trong, nếu gối lên nó đi ngủ thì dễ bị nó cắn nuốt thần hồn.

Ngô Bình không nói nhiều mà cất nó đi ngay. Tuy đây là một món đồ xấu, nhưng chỉ cần dùng đúng chỗ thì vẫn là bảo vật.

Sau đó, anh vẫn đi nhanh, thi thoảng dừng lại để chọn các món đồ thông linh. Một tiếng sau, Ngô Bình đã chọn được một trăm món đồ.

Khi lấy đến món đồ thứ 100, bên tai anh vang lên giọng nói: “Bạn đã thông qua kiểm tra ban đầu của Động Thiên Đa Bảo, mời lên tầng hau!”

Ngô Bình ngẩn ra, Động Thiên Đa Bảo ư?

Trong lúc anh đang suy nghĩ thì có một cánh cửa xuất hiện, Ngô Bình nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai ở gần nên bước vào luôn.

Tầng hai của Động Thiên Đa Bảo có các cái cột bằng ngọc đứng sừng sững, các cột này đều rỗng ruột, cái to cái nhỏ, bên trong cột đều có thứ gì đó. Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì, hươn nữa thần niệm cũng không thể xuyên vào trong cột được.

Giọng nói kia vang lên: “Đây là tầng hai của Động Thiên Đa Bảo, có 10 nghìn cái cột ở đây. Bên trong mỗi cột đều có một món bảo vật, trong đó có ba món quý giá nhất do đích thân Đạo Quân làm ra, nếu cậu có thể tìm thấy chúng thì sẽ được lên tầng ba”.


Ngô Bình tò mò hỏi: “Lên tầng ba rồi thì tôi được gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK