Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thế Kiệt nhìn Ngô Bình rồi gật đầu: “Cảm ơn cậu, tôi là Hoàng Thế Kiệt”.

Ngô Bình gật đầu: “Đừng khách sáo, tôi là Ngô Bình. Anh Hoàng, trên này gió lớn, anh mau bé con xuống núi đi”.

Hoàng Thế Kiệt tỏ vẻ kỳ lạ, sau đó nhìn Ngô Bình, nói: “Chắc cậu biết tôi là ai rồi đúng không? Cậu đã cứu con gái tôi nên có thể đưa ra một yêu cầu với tôi”.

Ngô Bình đáp một tiếng: “Cho tôi cái bật lửa”.

Hoàng Thế Kiệt ngẩn ra, sau đó lấy một cái bật lửa ở trong túi ra rồi đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình cầm lấy xong thì tự châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta chờ ở đây rồi tuỳ cơ hành động”.

Hoàng Thế Kiệt không nói gì nữa, chỉ cúi người với Ngô Bình rồi bế con gái xuống núi.

Hoàng Thế Kiệt đi rồi Tiêu Hà mới thở dài nói: “Đội trưởng Ngô, có cơ hội tốt như vậy sao cậu không giữ anh ta ở lại giúp chúng ta?”

Ngô Bình nói: “Tôi không yên tâm khi để người lạ giúp”.

Anh ngồi xuống, lặng lẽ hút thuốc, nhưng tai vẫn dựng lên để lắng nghe tiếng động ở xung quanh.

Nửa tiếng sau cũng không có động tĩnh gì, đột nhiên có một tràng tiếng bước chân rất khẽ vang lên, đã thế còn tiến về phía họ. Chẳng mấy chốc đến Tiêu hà cũng nghe thấy rồi đứng bật dậy.

Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, là Hoàng Thế Kiệt”.

Quả nhiên chỉ vài phút sau, Hoàng Thế Kiệt đã quay lại, anh ta nói với Ngô Bình: “Cậu ra đây nói chuyện với tôi một lát được không?”

Ngô Bình cười đáp: “Được chứ”.

Hai người đi ra sau, xung quanh rất yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Hoàng Thế Kiệt nhìn trái ngó phải, khi chắc chắn không có ai mới nói: “Cái Bang bắt cóc con gái tôi vì muốn tôi tìm manh mối về động tiên cho họ”.

Ngô Bình nhìn anh ta: “Tại sao anh lại nói cho tôi biết chuyện này?”

Hoàng Thế Kiệt bình thản nói: “Hoàng Thế Kiệt tôi không thích mang ơn người khác, giờ tôi nói cho cậu biết chuyện động tiên coi như hai bên không nợ gì nhau nữa”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy anh nói cho tôi biết đi”.

Hoàng Thế Kiệt: “Nhiều năm trước, thần linh và Trương Huyền Thanh đã đại chiến ở núi Tiên Hạc, cậu có biết tại sao họ lại đánh nhau không?”

Ngô Bình nảy ra một suy nghĩ: “Vì tranh giành động tiên?”

Hoàng Thế Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, hai đại cao thủ đánh nhau để xem ai được vào trong trước, nhưng kết quả cuối cùng là cả hai đều bị thương nặng và mắc kẹt bên trong”.

Ngô Bình: “Động tiên này ở thời đại nào? Anh có manh mối gì không?”

Hoàng Thế Kiệt: “Tôi đã từng đi tới lối vào xem thử, chắc là thời Tiên Quốc. Với kinh nghiệm của tôi thì động tiên này rất nguy hiểm, cho nên tôi mới không dám vào”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tầm Long Giả như anh mà cũng không dám vào ư?”

Hoàng Thế Kiệt gật đầu: “Ừm, vì tôi có con gái nên không dám làm những việc quá nguy hiểm”.

Ngô Bình đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi nói: “Anh biết đạo nhân dời núi chứ, thế trình độ của ai cao hơn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK