Lúc Cửu Cung Thiên Cơ Đồ được hoàn thành, sức mạnh nghịch chuyển thời gian của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ cũng di chuyển vào Cửu Cung Thiên Cơ đồ, được Cửu Cung Thiên Cơ hấp thụ.
Vài giây sau, Cửu Cung Thiên Cơ Phù rung chuyển, bên trong nó đang xảy ra thay đổi kỳ diệu, nó đang lột xác.
Rõ ràng đây là một quá trình rất dài, Ngô Bình không chờ đợi nữa, cậu nhờ Thẩm Huyền Tông đưa mình đến Thủy Linh giới.
Thẩm Huyền Tông phất tay một cái, hai người liền vào trong một đường hầm không gian, chỉ một lát họ đã đến nơi tận cùng của vũ trụ. Trước mặt họ có một màn nước, sau lưng màn nước là cảnh tượng kỳ lạ, cứ như có hàng vạn thế giới đang ẩn hiện.
Thẩm Huyền Tông nói: “Đây là lối vào của Thủy Linh giới, muốn đến đây thì bắt buộc phải có người có cảnh giới đạo cảnh đi cùng”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi vái chào Thẩm Huyền Tông, nói: “Sư phụ, đệ tử vào xem thử thế nào”.
Cậu lấy thủy phù ra, đi thẳng về phía màn nước, nhờ có tác dụng của thủy phù, cơ thể cậu lập tức hòa vào trong.
Ngay lập tức, cậu vào trong một đường hầm bằng nước, cơ thể bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng nhanh, không gian xung quanh cũng méo mó theo.
Nửa phút sau, cậu đột nhiên xuất hiện giữa không trung rồi rơi vù xuống đất.
Cậu cố giữ thăng bằng, từ từ đáp xuống một bãi cát trắng. Chân cậu vừa chạm cát thì bên dưới đã có rất nhiều nước chảy ra, dường như nước đó có sinh mệnh, cứ bò lên theo chân cậu.
Nước ở thế giới bên ngoài đều chảy từ cao xuống thấp nhưng ở đây thì lại khác, nước đều không có hướng, hơn nữa còn tự động tiếp cận vật thể.
Trong cơ thể người cũng có nước, sau khi loại nước này tiếp xúc với Ngô Bình thì bắt đầu trao đổi với nước trong cơ thể cậu.
Ngô Bình không biết làm vậy có hại gì không, cậu lập tức dùng sức mạnh hất nước ra rồi bay lên không trung.
Chính vào lúc đó, cậu nhìn thấy vô số sứa khổng lồ lơ lửng giữa không trung với vô số sợi tơ lòng thòng. Những con sứa này phát ra ánh sáng màu xanh nhạt và đang bay về phía cậu.
“Đi mau”.
Bỗng dưng một bóng người đáp xuống bên cạnh cậu, hét lên rồi bay về sau.
Ngô Bình nhìn đối phương, đó là một cô gái xinh đẹp với thân hình nhỏ nhắn, che mặt bằng vải trắng, mặc đồ trắng, đội nón, tay trái cầm một cây dù vải màu trắng có thêu hoa đỏ.
Ngô Bình do dự một lúc rồi đi theo cô ta.
Cô gái áo trắng bay thẳng về một hướng tầm mấy trăm mét rồi mới đáp xuống trên một cành san hô khổng lồ màu đỏ. Ở đây có rất nhiều san hô khổng lồ mọc trên đất, sự tồn tại của chúng như cây cối mọc trên đất liền mà bình thường ta vẫn thấy.
Cô gái đứng trên đỉnh của cây san hô, áo trắng bay bay.
Ngô Bình đáp xuống trên một cành san hô khác ở cách đó không xa, hỏi: “Cô là tu sĩ ở đây sao?”
Cô gái nhìn cậu rồi nói: “Tôi cũng là tu sĩ từ bên ngoài đến, đến đây học hỏi”.
Ngô Bình: “Lúc nãy cô gọi tôi rời khỏi phải chẳng là vì mấy con sứa đó nguy hiểm?”
Cô gái: “Xúc tu của những con sứa đó dùng để hút nước, nếu nó bám lấy anh thì sẽ hút cạn nước trong người anh. Có nhìn thấy bãi cát trắng đó không? Nó được tạo thành từ những động vật bị chúng hút cạn nước đấy”.
Ngô Bình muốn ói, lúc nãy cậu còn cảm thấy bãi cát trắng đó rất sạch, không ngờ lại là thứ được tạo ra từ những cái xác mất nước.
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở”. Ngô Bình nói.
Cô gái: “Không cần cảm ơn, anh có mang theo thức ăn không? Tôi đến đây đã mấy tháng, lâu lắm rồi không được ăn thức ăn bên ngoài”.
Ngô Bình có một thói quen tốt đó là ra ngoài thì nhất định sẽ đem theo thức ăn đầy đủ, cậu liền lấy ra mấy cái bánh mỳ hút chân không, còn có cả thịt khô rồi quăng qua cho cô gái áo trắng.
Cô gái đồ trắng nhận lấy, hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Anh là người tu hành của thế tục sao?”
Ngô Bình chớp mắt: “Đúng thế, tôi là Ngô Bình, nên gọi cô thế nào?”
“Trần Mộng”, cô gái xé một miếng bánh bao ăn thử, cảm nhận vị khá ổn bèn cắn một miếng lớn.