Ngô Bình từng nghe sư tôn có nhắc đến Kiếm Bảng, đó là bảng xếp hạng các tu sĩ thanh niên của Tiên Giới, người có thể có mặt trong danh sách đều là những người mạnh nhất Vạn Giới Tiên Giới.
Lư Vân Khai này có thể lên được hạng chín, có thể thấy anh ta cũng là một kiếm tu mạnh mẽ.
Lúc này, trong đầu Ngô Bình vang lên âm thanh của mèo đen: “Cậu Ngô, trên người người này có một món chí bảo, nằm trong vật chứa đồ bên eo anh ta!”
Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Chí bảo gì?”
Mèo đen: “Thứ đó đang ngủ mê, nhưng theo tôi thấy, ít nhất nó cũng có cấp bậc Đại Thiên Cấm Kỵ!”
Ngô Bình giật mình, lập tức nói: “Anh xếp thứ chín trên Kiếm Bảng, chắc chắn gia thế bất phàm! Lát nữa nếu anh thua thì phải giao toàn bộ mọi thứ trên người ra”.
Lư Vân Khai nhíu mày, trên người anh ta có không ít đồ tốt, thân là đệ nhất thiên kiêu của Cửu Dương Kiếm Tông, ba phần tài nguyên của Kiếm Tông đều nằm trên người anh ta. Đương nhiên, thân phận anh ta không đơn giản, tông chủ hiện tại chính là ông nội của anh ta. Nếu không có gì bất ngờ, thì tương lai anh ta chính là tông chủ của Cửu Dương Kiếm Tông.
“Anh không có khả năng thắng nên điều kiện cứ tùy ý đưa ra. Nhưng nếu anh thua thì phải cắt lưỡi và nửa gương mặt mình, phế bỏ tu vi!”
Mắt thấy điều kiện đối phương đưa ra tàn độc như vậy, Ngô Bình bất giác cũng nhíu mày, ngay cả Mộc Thiên Hầu cũng cảm thấy như vậy không thích hợp, lập tức nói: “Cậu Lư, hai người lần đầu gặp mặt, tôi thấy không cần đến mức như vậy, có gì cứ từ từ nói”.
Ngô Bình nói: “Hầu gia không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không thua, cứ theo điều kiện của anh ta đi”.
Nói rồi, cậu lấy lò luyện đan ra, sau đó lấy cái lọ kia, mở ra đổ ra một viên đan dược, đan dược này có màu trắng ngọc, xung quanh có phù văn bốn màu lượn lờ, mỗi một phù văn mang theo hiệu quả của một loại đan dược!
Nhìn thấy đan dược này, Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Đan này tên là Bát Môn Kim Thủy Đan. Vừa nãy anh nói, đây là đan dược cực phẩm, xem ra anh là người ngoài ngành rồi. Đan này thuộc đan dược thượng phẩm, hơn nữa hiệu quả bát môn của nó chỉ phát huy được một nửa, vì vậy anh chỉ có thể nhìn thấy được bốn phù văn”.
Nghe thấy Ngô Bình nói như vậy, Mộc Thiên Hầu sáng cả mắt, nói: “Cậu Ngô nói không sai, đan này luyện chế cực kỳ khó, thầy luyện đan hoàng gia cũng chỉ có thể luyện ra được Tứ Môn Kim Thủy Đan thượng phẩm này. Tuy hiệu quả chỉ được một phần mời Bát Môn Kim Thuỷ Đan, nhưng đã rất quý rồi”.
Sau đó ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu Ngô, đan này, cậu thực sự luyện chế được sao?”
Ngô Bình cười nói: “Trùng hợp thật, nhưng đan dược khác tôi luyện chế đều bình thường, chỉ có Bát Môn Kim Thủy này là luyện không tệ thôi! Hầu gia, xin Hầu gia hãy cho người chuẩn bị dược liệu đi!”
Hai mắt Mộc Thiên Hầu phát sáng, vì Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh có tám tác dụng thần kỳ, hơn nữa tám tác dụng thần kỳ sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, từ đó nâng cao toàn diện tư chất thể chất, khả năng lĩnh hội của một người, thậm chí thay đổi số mệnh và vận khí của một người, thế nên Bát Môn Kim Thủy Đan này từng được cho là không thể luyện chế, mà nó cũng luôn tồn tại trong công thức thuốc.
Người chế ra Bát Môn Kim Thủy Đan nghe nói đã luyện chế một lò, có người uống một viên thuốc, chỉ trong mấy tháng liền đã vực dậy, về sau trở thành thiên tài một thế hệ.
Nhưng tiếc là người bí ẩn luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan đã biến mất từ đó, từ đó đến nay cũng không có Bát Môn Kim Thủy Đan nào được luyện chế ra nữa.
Có người cho rằng đan dược này đủ để thay đổi số mệnh của một tông môn, giáo phái, thế nên nói: “Nếu cậu Ngô có thể luyện chế được Bát Môn Kim Thủy Đan, hoàng triều Thần Tự sẵn lòng cho anh nhận chức thầy luyện đan hoàng gia nhất phẩm”.
Ngô Bình mỉm cười, cậu không mấy hứng thú với thân phận thầy luyện đan sư hoàng gia, nhưng cũng không từ chối. Hơn nữa, cậu cũng không có khả năng luyện chế ra Bát Môn Kim Thủy Đan thật sự trước mặt những người này.
Cậu cười nói: “Hầu gia, luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan rất khó, tôi không thể luyện chế ra tám dược hiệu hoàn chỉnh, nhưng năm sáu loại thì không thành vấn đề”.
Mộc Thiên Hầu vui mừng khôn xiết, anh ta đã rất hài lòng với năm sáu loại, lập tức nói: “Cậu Ngô đợi một lát, dược liệu cần thiết lập tức được chuyển đến”.
Mộc Thiên Hầu biết chuyện này rất quan trọng, một khi Ngô Bình luyện chế ra năm loại thật, thậm chí sáu loại Bát Môn Kim Thủy Đan tác dụng thần kỳ, nhất định sẽ gây chấn động cả hoàng triều Thần Tự.
Mộc Thiên Hầu phái người thân cận của mình đi lấy dược liệu, dù sao cũng phải mất một khoảng thời gian, nên Ngô Bình và Lữ Vân Khai đều ngồi xuống, trong khoảng thời gian này Mộc Thiên Hầu rời đi một lát.
Trong lúc chờ dược liệu, lại có thêm hai người nữa đến, đây là hai người phụ nữ trông rất giống nhau, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra, trong đó có một người phụ nữ giả danh Tsukishi Sakura, Liễu Mỵ.
Liễu Mỵ cũng nhìn Ngô Bình, cô ta đi tới trước mặt Ngô Bình, cười nói: “Cậu Ngô, không ngờ chúng ta lại gặp lại sớm như vậy, chúng ta có duyên thật”.
Ngô Bình nhìn Tsukishi Sakura bên cạnh cô ta, Tsukishi Sakura cũng bình tĩnh nhìn cậu.
“Vị này mới là Tsukishi Sakura thật, tôi không đoán nhầm chứ?”, cậu cười hỏi.
Liễu Mỵ bật cười: “Đúng thế, cô ấy mới là Tsukishi Sakura, tôi là chị em tốt của cô ấy, Liễu Mỵ”.