Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Tâm Lan: “Với bản lĩnh của anh Ngô thì chắc có cơ hội hồi phục”.

Các vị phong chủ và điện chủ đều đã đến, Trần Đạo Huyền chạy ra đón, cười nói: “Các vị sư đệ, sư huynh, sao mọi người đến đây hết vậy?”

Lục Phi Hùng cười nói: “Sư đệ Trần, ông nhận một đệ tử giỏi rồi, nếu chúng ta đi vào sát trận này của cậu ta thì sẽ chết đó”.

Lục Phi Hùng cười nói: “Đệ tử này của tôi học rộng nhiều tài lắm”.

Lúc này Ngô Bình đã bắt đầu bày bố đại trận thứ hai.

Anh biết Vũ Văn Thiên Đô đó có lai lịch không nhỏ, nhà họ Vũ Văn đằng sau hắn cũng là thế lực tu chân lớn trong Côn Luân, mặc dù sát trận đầu tiên rất mạnh nhưng cũng chưa chắc có thể giữ chân hắn, nên anh vẫn phải bày bố ảo trận này.

Lúc này anh lấy một viên ngọc mà Lưu Kính Đường tặng mình ra, trong viên ngọc này có chưa cấm chế huyền ảo cực kỳ mạnh, dùng nó có thể bày bố ảo trận lớn.

Không lâu sau, xung quanh đã nối gió, ánh sáng trong phạm vi một trăm mét bắt đầu méo mó và khúc xạ, cuối cùng mọi thứ lại trở về bình thường.

Đứng trước ảo trận, Lâm Thanh Dao nhỏ giọng nói: “Sư huynh, uy lực của ảo trận này thế nào?”

Ngô Bình: “Ảo trận có thể kích thích tâm ma của con người, tu vi càng mạnh thì càng dễ vấp ngã trong đó. Nếu không phải là người có ý chí cực kỳ tốt thì một khi bước vào trận pháp này chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma”.

Lâm Thanh Dao: “Nếu Vũ Văn Thiên Đô đi qua được hai đại trận, sư huynh chính là ải thứ ba đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng thế, dù đại trận không thể cản bước hắn thì vẫn còn có tôi, hắn không thể bước qua khỏi tôi”.

“Anh chú ý an toàn, đừng xem thường anh ta. Vũ Văn Thiên Đô có truyền thống gia học sâu xa, cha anh ta là Vũ Văn Long Đằng, một trong những Tiên Quân ít ỏi ở Địa Tiên Giới. Tôi nghe nói, Vũ Văn Thiên Đô đã tu luyện một loại tà công, uy lực rất mạnh”.

Ngô Bình: “Yên tâm đi. Anh ta vừa lên đến Tiên Quân, chỉ là một tu sĩ Long Môn Cảnh, tôi còn chẳng buồn để tâm”.

Sắp xếp trận pháp xong, anh nhìn thấy sư phụ và vài người đang đứng trên không trung, vừa giẫm một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một tầng mây năm màu, nâng anh và Lâm Thanh Dao bay lên trên không.

Thủ pháp này của anh, chỉ có Chân Quân mới có, nhìn thấy vẻ mặt Trần Đạo Huyền khẽ cười, rất hãnh diện.

Lục Phi Hùng kinh ngạc nói: “Dưới chân lại có mây, chứng tỏ Ngô Bình đã ngưng tụ được pháp lực rồi, không tệ!”

Ngô Bình đến trước mặt mọi người, chắp tay nói: “Bái kiến các vị tiền bối”.

Trần Đạo Huyền cười nói: “Giới thiệu với con, vị này là phong chủ của Ngạo Lai phong, Phương Khôi; vị này là phong chủ Kỳ Thiên phong, Bạch Ngọc Kinh. Lục điện chủ và Mộc điện chủ thì con đều biết rồi”.

Ngô Bình chào hỏi với mọi người, Phương Khôi cười nói: “Ngô công tử tuổi trẻ mà đã có thành tựu như vậy rồi, sau này thành quả chắc chắn vô hạn. Nếu chưởng môn biết chuyện này, nhất định sẽ rất vui mừng”.

Bạch Ngọc Kinh mặc trang phục trắng, trông khoảng chừng ba mươi, anh tuấn tiêu sái, anh ta cười nói: “Chỉ sợ là chưởng môn cũng ngồi không yên rồi…”

Chưa nói hết lời, ở phía xa bỗng vang lên tiếng chuông.

Nghe thấy tiếng chuông, Trần Đạo Huyền có chút bất ngờ, nói: “Đây là chuông Thiên Long mà chưởng môn tập hợp năm phong hai điện một phủ đến, chẳng lẽ chưởng môn xuất quan rồi sao?”

Lục Phi Hùng cười nói: “Chưởng môn xuất quan sao? Thú vị đấy! Đi, cùng đi qua!”

Trần Đạo Huyền nói với Ngô Bình: “Con chớ có bỏ đi, có lẽ chưởng môn sẽ cho gọi con vào”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK