Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Ngạo Sương lạnh lùng hỏi: “Nói đi, ông tới Cảng Thành có mục đích gì? Nếu dám nói nửa câu giả dối thì tôi lập tức lấy mạng ông!”

Người đàn ông tóc tím chính là Gen Tensoku. Vẻ mặt ông ta rất khó coi nhưng lúc này chỉ đành cúi đầu, đáp: “Chân qquân hỏi vậy thì có lẽ cũng đã biết rồi. Chúng tôi nhận được tin có một món bảo vật thời nhà Minh đang được cất giấu ở Cảng Thành. Chúng tôi tới đây chính là để tìm món bảo vật đó”.

Ngô Bình giật mình, hỏi: “Là món bảo vật gì vậy?”

Gen Tensoku lạnh lùng nhìn Ngô Bình, không thèm trả lời anh. Thân là Nhẫn Tổ, đương nhiên ông ta không thèm tiếp lời một nhân vật nhỏ bé như Ngô Bình.

Ngô Ngạo Sương: “Đang hỏi ông đấy!”

Gen Tensoku hơi xụ mặt xuống, đáp: “Vâng. Đó là món bảo vật được dùng để phong ấn một con Cửu Vỹ Hồ”.

Ngô Bình: “Vậy ông có biết chính xác vị trí của nó không?”

Gen Tensoku: “Thông tin chúng tôi có được rất mập mờ, cho nên vẫn phải điều tra trên phạm vi rất rộng”.

Ngô Bình lúc này đã vỡ lẽ: “Hoá ra người Đông Doanh các người chiếm lấy nơi này là để tìm món bảo vật đó”.

Gen Tensoku: “Vâng”.

Ngô Bình: “Giết ông ta đi”.

Bàn tay trên không kia tiếp tục ấn xuống. Gen Tensoku kêu lên: “Bình tĩnh! Xin hãy xem thứ này!”

Ông ta lấy từ trong lòng ra một quyển sổ màu vàng rồi dâng lên đỉnh đầu.

Ngô Ngạo Sương phất tay một cái, cuốn sổ vàng đã bay vào tay cô. Cô mở ra xem thì mặt bỗng biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Tại sao ông lại có pháp chỉ của nhà họ Thẩm?”

Gen Tensoku: “Tôi và ông Bảy nhà họ Thẩm là bạn”.

Ngô Ngạo Sương hừ một tiếng, trả lại quyển sổ vàng rồi lạnh lùng đáp: “Hôm nay tha cho ông một mạng!”

Ngô Bình: “Tha cho ông cũng được thôi, nhưng ông phải giao Shosuke ra đây”.

Gen Tensoku giận dữ đáp: “Đừng có ức hiếp người khác quá đáng!”

Ngô Bình đang định nói gì đó thì đột nhiên một cô gái bước vào. Cô gái này chừng ngoài hai mươi tuổi, tay đang kéo một người đã bất tỉnh nhân sự”.

Nhìn thấy mặt người đang hôn mê, Diệp Thiên Tông hô lên: “Là Shosuke!”

Cô gái kia ném Shosuke xuống sàn rồi nói với Ngô Ngạo Sương: "Sư tỷ, có một đám người cứ lượn lờ bên ngoài rất đáng ngờ nên em đã bắt tên đầu sỏ của bọn chúng tới đây".

Ngô Ngạo Sương: "Làm tốt lắm".

Cô gái kia mỉm cười, sau đó nhìn Gen Tensoku.

Gen Tensoku rất kinh ngạc, bởi ông ta có thể cảm nhận được cô gái mới đến này cũng rất mạnh. Ít nhất là phải mạnh ngang hàng với ông ta!

Trong lòng ông ta như đống tro tàn, thở dài nói: "Được rồi, Shosuke tùy các người xử lý".

Ngô Ngạo Sương lạnh lùng đáp: "Ông nhớ cho kỹ, Cảng Thành giờ là địa bàn của tôi. Nếu lần sau tôi còn bắt gặp ông lảng vảng ở đây thì đến pháp chí của Thẩm thiên quân cũng không cứu được ông đâu!"

Gen Tensoku vái cô một vái, sau đó quay lại nhìn Ngô Bình một cái rồi bay lên không trung, thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.

Ngô Bình nói với Diệp Thiên Tông: "Sư huynh, Shosuke này xử lý thế nào, mọi người quyết định đi nhé".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK