Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên: “Thanh Ảnh, con nhìn nhận vấn đề thật sáng suốt! Đúng thế, tất cả là nhờ Tiểu Ngô. Hai loại đan dược mà cậu ấy luyện chế cho Nguyệt Thị vừa có chất lượng tốt, giá cả lại phải chăng. Ngoài ra, cậu ấy còn giành được vị trí đầu tiên ở đại hội quần hùng. Điều này khiến Nguyệt Thánh Phi cảm thấy bị đe doạ, ông ta biết nếu giờ không ra tay thì sau không còn cơ hội nữa”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Vì thế, bố không phải lo, ông ta tạo phản vào lúc này cũng đâu thành công được? Huống hồ, con và anh Bình đều đứng về phe bố mà”.
Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Bố cũng nghĩ thế, nhưng gặp phải chuyện này vẫn thấy bực”.
Sau đó, Ngô Bình lại lấy Lục Phúc Đan ra rồi nói: “Bác Nguyệt, đây là Lục Phúc Đan, bác xem đi”.
Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên rồi cười nói: “Lục Phúc Đan, cháu lại luyện chế thành công rồi à, tốt quá rồi!”
Đúng lúc này, lại có người vội vã chạy vào báo: “Gia chủ, không hay rồi! Ma Môn đột nhiên cử cao thủ đến tấn công hai pháo đài của Nguyệt Thị”.
“Cái gì?”, Nguyệt Đông Thăng kinh ngạc: “Nhanh triệu tập quân!”
Người kia ảo não nói: “Gia chủ, bên ngoài có gia chủ của mấy chi phụ đều không đồng y xuất quân hỗ trợ mình”.
Nguyệt Đông Thăng tức đến mức tím mặt: “Lũ ngu này, sao lại tạo phản đúng lúc này chứ, đúng là đáng chết!”
Ông ta nói với Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, Tiểu Ngô, hai đứa chờ ở đây. Bố phải đi xử lý Ma Môn”.
Nguyệt Thanh Ảnh lo lắng nói: “Bố, bây giờ các chi đều không ủng hộ mình, các tộc lão chắc cũng thế thôi, chắc chắn là họ cố ý. Một khi pháo đài sụp đổ thì họ càng có lý do để hạ bệ bố”.
Nguyệt Đông Thăng cười lạnh: “Không có họ thì bố vẫn hạ được Ma Môn như thường, con đừng lo!”
Ngô Bình: “Bác Nguyệt, để cháu đi với bác. Gây đây, cháu đã tu luyện được khá nhiều tài năng, vừa hay đang cần thử nghiệm”.
Nguyệt Đông Thăng đã được chiêm ngưỡng thực lực của Ngô Bình nên cười nói: “Tiểu Ngô, nếu có cháu giúp thì tốt quá rồi, chúng ta cùng đi giết Ma tộc”.
Dứt lời, cả hai bay lên cao rồi tiến về phía pháo đài.
Họ vừa bay được một đoạn thì nhìn thấy có hai tốp cao thủ tấn công ở phía trước, một bên là tu sĩ Ma Môn mặc áo giáp đen, trong đó có hơn trăm tu sĩ ở cảnh giới Thần Thông và năm cao thủ cảnh giới Đạo cảnh. Bên còn lại là đệ tử của Nguyệt Thị, giờ họ đã bị giết mấy chục người, số còn lại chỉ miễn cưỡng chống trả, vừa đánh vừa lùi.
Nguyệt Đông Thăng hét lên rồi đổi sang áo giáp, sau đó tấn công lên.
Năm cao thủ Đạo cảnh có ba người lạnh lùng đứng một bên quan sát, Nguyệt Đông Thăng vừa đến thì họ ra tay ngay, sau đó tấn công ông ta.
Nguyệt Đông Thăng lớn giọng nói: “Tiểu Ngô, cháu giải quyết hai đứa đó đi”.
Ngô Bình đáp lời rồi mặc áo giáp Đạo cảnh cùng Thất Thần Giáp lên, đeo cả nhẫn Cửu Long rồi tấn công một tu sĩ Đạo cảnh tầng thứ nhất trong số đó.
Tu sĩ kia vừa giết được một đệ tử của Nguyệt Thị thì thấy có người tới gần, hắn gầm lên rồi tung một quyền ra, ma khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một cái đầu lâu.
Phụt!
Nắm đấm đó vừa bay tới đã bị Ngô Bình phá tan, cánh tay của tên kia nổ tung.
Cứ thế, Ngô Bình đã tung chiêu để tiêu diệt cường giả tầng thứ nhất này.
Bốn cao thủ còn lại khiếp sợ, không ngờ một người trông tầm thường như Ngô Bình lại có thực lực mạnh như vậy.
“Cẩn thận!”, có một người trên không nhắc nhở, sau đó mặc Nguyệt Đông Thăng mà đánh xuống dưới.