Ngô Bình chợt thả lỏng rồi nói: “Nếu đã là đồng hương thì ngươi đừng làm hại bạn ta, thế này đi, ngươi muốn gì ta cũng cho, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng”.
Tà ma cười nói: “Ta có thể từ dưới lên đây thì ngươi nghĩ ta ngu đến mức tin lời ngươi à?”
Ngô Bình: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là thầy luyện đan Kim Đỉnh, viện chủ của viện Đan Đạo của núi Nguyên Sử đấy, ta mà thèm lừa một nhân vật nhỏ bé như ngươi à?”
Tà ma bực mình nói: “Ngươi coi thường ta hả? Ta là nhân vật nhỏ bé ư?”
Ngô Bình: “Ta nói thế còn là tôn trọng ngươi rồi đấy, vì ngươi chỉ như con kiến hôi với ta thôi”.
Tà ma trầm ngâm mãi mới nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Ngô Bình: “Cũng không sao, ta có cách giết ngươi. Nhưng làm vậy thì bạn ta cũng bị thương, song nếu ngươi cứ kiên quyết làm theo ý mình thì ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác”.
Tà ma thở dài nói: “Được rồi, ta tạm tin ngươi”.
Dứt lời, nó rời khỏi cơ thể của Lý Thuần Như rồi hoá thành một hình người mờ ảo đứng cạnh Ngô Bình.
Lý Thuần Như mờ mịt, Ngô Bình ấn vào mi tâm của cô ấy thì cô ấy mới dần tỉnh táo lại.
“Anh Bình, sao anh lại ở đây? Em bị sao thế, cứ như nằm mơ ấy”.
Ngô Bình nói với Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, em dẫn Thuần Như đi nghỉ đi”.
Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu rồi kéo Lý Thuần Như rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và tà ma, anh hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tà ma: “Lý Lương Sơn, đó là tên của ta trước khi chết”.
Thật ra Ngô Bình rất tò mò về tà ma, tà ma này vốn chỉ tồn tại dưới thể năng lượng, còn hư ảo hơn con người, lẽ ra nó không thể tu luyện đến bước này rồi tới vũ trụ chính được.
Nhưng sự thật là không những nó đã làm được mà còn có tu vi rất cao. Thực lực của nó ít cũng ngang tầng thứ ba Đạo cảnh, Ngô Bình đoán chắc chắn phải có lý do.
Ngô Bình: “Lý Lương Sơn, ngươi nhập vào người Lý Thuần Như để làm gì?”
Lý Lương Sơn cười đáp: “Tiên Kiếm Môn có một bảo bối là một thể xác không có thần hồn và lai lịch cũng bất minh. Lý Thuần Như dạo này rất nổi, tiếng nói cũng có giá trị trong môn phái nên ta mới nhập vào cô ta, hi vọng lấy được thể xác ấy để có cơ thể thật sự”.
Ngô Bình: “Chuyện này có thể thương lượng, ta hỏi ngươi thêm một câu nữa, sao ngươi đến vũ trụ chính được?”
Lý Lương Sơn: “Ta cũng không câng giấu ngươi, lẽ ra ta không có cơ hội đến đây đâu, sở dĩ thành công là cũng nhờ thứ này”.
Nói rồi, nó há miệng nhả một hạt châu màu xanh to như quả trứng gà và phát sáng ra.
Ngô Bình cầm lấy hạt châu thì thấy không có gì bất thường, anh hỏi: “Đây là thứ gì?”
Lý Lương Sơn: “Không rõ, ta tình cờ tìm thấy nó dưới lòng đất. Thứ này chắc chắn là đồ của vũ trụ chính, chỉ là không biết sao nó lại xuất hiện ở vũ trụ Chấn Đán”.
Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra thì thấy bên trong hạt châu ẩn chứa một thế giới, hắn không đổi sắc nói: “Hạt châu này có tác dụng với ngươi không?”