Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cây ăn quả này cao khoảng nửa mét, bên trên mọc ra bảy quả có màu sắc khác nhau, tỏa ra mùi hương khá nồng.

Ngô Bình dứt khoát đào cả chỗ đất đó lên rồi cho vào chiếc nhẫn chứa đồ.

Vừa đào cây ăn quả đó xong thì nghe thấy đằng xa có người nói: “Mau cút đi, nếu không sẽ cho các người đẹp mặt”.

Ba người quay đầu lại nhìn, đằng xa có bảy người đi đến, mắt phát sáng.

Nhìn thấy chúng, Khuất Đại Thắng trở nên hung dữ nói: “Sư huynh, là bọn chúng! Người của Đao Tiên Môn”.

Ngô Bình nói: “Chúng đến đúng lúc đấy”.

Đám người này bước đến gần phát hiện không còn cây ăn quả chỗ đấy nữa bèn hỏi Ngô Bình: “Vừa rồi bọn mày đang làm gì đấy? Có phải đã tìm thấy Dược Vương rồi không?”

Ngô Bình nói: “Đúng thế, tôi vừa hái mất Dược Vương rồi”

Đám người này vui mừng khôn xiết, Dược Vương là vật vô giá, lấy được Dược Vương thì chúng có thể ăn cả đời. Một tu sĩ dáng người cao lớn dẫn đầu lạnh lùng nói: “Đám người bọn mày, tạo nên nói là bọn mày gặp may hay gặp xui nữa đây? Lúc trước tìm được bảo dược thì lại thuộc về bọn tao, bây giờ tìm được Dược Vương lại gặp bọn tao. Ha ha…”

Khuất Đại Thắng nghiêm giọng nói: “Các người đừng ăn hiếp người quá đáng”.

Người này hừ một tiếng: “Ăn hiếp bọn mày thì thế nào? Trước đó tao giết vài người trong số bọn mày, bọn mày có thể làm gì được tao?”

Ngô Bình: “Còn kiêu ngạo nữa à, nhưng sau này các anh không còn cơ hội kiêu ngạo nữa đâu”.

Anh vừa dứt lời, một ảo ảnh xuất hiện trước mặt người này, hắn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị đập biến thành cả trăm mảnh. Những người khác đều kinh hãi, lần lượt né tránh, tiếc là không có tác dụng, một bóng người nhanh như chớp lắc vài cái, tất cả chúng đều chết rất thảm, đầu đều bị đập nát.

Ngô Bình ra tay rất tàn nhẫn, vì anh biết dù hôm nay có giao nộp Dược Vương cho đám người này thì chúng cũng sẽ giết người diệt khẩu. Huống gì trước đó chúng đã giết rất nhiều đệ tử của Thái Chân Môn, anh nhất định phải trả thù này.

Sau khi giết hết đám người này, Ngô Bình bảo Khuất Đại Thắng đào đất chôn người, tiện thể lục soát trên chúng, những thứ tìm được trên người chúng đều là của ba người họ, Ngô Bình chỉ lấy ba cây bảo dược trong số đó. Ba cây bảo dược đều là do chúng đi cướp về, một cây trong đó là của mấy người Khuất Đại Thắng.

Đã trả được thù, Ngô Bình nói với ba người: “Mọi người về trước đi, tôi đi xuống dưới tìm xem thử có gì”.

Mấy người Khuất Đại Thắng hiểu ý anh, họ đi theo chỉ thêm vướng víu thế là đành gật đầu đi về theo đường cũ.

Sau khi ba người đi rồi, anh hải một quả màu xanh trên cây xuống ăn để cảm nhận dược lực của nó. Dược lực của quả này rất mạnh, nếu dựa theo tiêu chuẩn của vũ trụ chính thì ít nhất cũng là linh dược cấp năm.

“Dược Vương này tựa hồ đã trải qua biến dị kỳ diệu nào đó, khí tức này giống hệt với dược ở vũ trụ chính. Nếu có cơ hội, mình sẽ đem chúng đến vũ trụ chính để trồng, không biết sẽ có hiệu quả thế nào?”

Anh tiếp tục đi sâu vào Thiên Khanh, đến khoảng một ngàn năm trăm mét, áp lực nơi này mạnh hơn, tuy anh vẫn có thể chịu được nhưng cũng cảm thấy hơi khó chịu rồi.

Anh lại phát hiện ở đây có hai cây Dược Vương, hơn nữa do vấn đề áp lực nên anh không gặp phải tu sĩ nào khác.

Đi một vòng, anh lại đến khu vực khoảng hai ngàn mét.

Anh vừa đến đây đã cảm nhận được xung quanh có bảy luồng khí tức khá mạnh, hơn nữa khí tức này đều phát ra từ tu sĩ của vũ trụ chính.

“Không ngờ nô tài nơi này còn có thể kiên trì đến nơi sâu như vậy”, một giọng nói khàn khàn vang lên, người nói là một người trung niên đầu trọc, khá mập, mặc áo hở cổ màu trắng, để lộ ra cái bụng phệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK