Diệp Ngưng Băng cảm kích khôn cùng, gật đầu mạnh.
Hai người họ quay về khách sạn, Ngô Bình lại giúp Diệp Ngưng Băng xử lý vết thương, sau đó tiếp tục luyện kiếm thứ tư.
Độ khó khi tu luyện kiếm thứ tư tăng lên thấy rõ, cậu đã mất một đêm mới luyện thành nó. Lúc này sau lưng cậu lại có thêm ảo ảnh của một thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim với khả năng đâm.
Khả năng này có thể nâng cao độ sắc bén của kiếm quang, độ sắc bén của kiếm quang hoặc lưỡi kiếm đạt đến cực điểm, không có thứ gì là không thể bị phá vỡ. Hơn nữa, lúc Ngô Bình xuất kiếm, kiếm quang có thể ngưng tụ thành mũi đâm cực nhỏ, từ đó có thể phá vỡ phòng ngự, giết chết kẻ thù dũng mãnh.
Ngô Bình mang thanh kiếm khổng lồ thứ tư sau lưng và nghĩ đến kiếm phổ Vô Thượng của mình. Nếu Trảm Đạo Thập Tam Kiếm có thể hòa nhập với kiếm phổ Vô Thượng thì nhất định có thể giúp kiếm thuật của cậu được nâng lên một tầm cao mới, tạo ra được uy lực không thể nào ngờ tới.
Trời sáng, sau khi chắc chắn vết thương của Diệp Ngưng Băng đã hồi phục, cậu đã dắt cô ta đến Thần Hoàng giáo.
Thần Hoàng giáo là phân nhánh của Thái Hoàng giáo ở thế tục, ở đó có trận pháp dịch chuyển.
Ngô Bình quay lại chỗ lần trước và quả nhiên đã gặp lại Cốc Tâm Lăng.
Cô ta đang buồn chán, ngồi xem sách, nghe thấy có động tĩnh thì liền ngẩng đầu lên. Cô ta nhìn thấy Ngô Bình thì vừa vui vừa bất ngờ: “Ngô trưởng lão”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi phải về Thái Hoàng giáo một chuyến, làm phiền cô khởi động trận pháp”.
Cốc Tâm Lăng chớp mắt, nói: “Ngô trưởng lão, đường chủ của chúng tôi có nhà, anh có thời gian gặp đường chủ của chúng tôi một lát không?”
Thì ra lần trước đường chủ ở đây biết Ngô Bình đến rồi đi mất nên đã bảo Cốc Tâm Lăng liên lạc với Ngô Bình nhưng cô ta mãi vẫn không tìm được lý do nào hợp lý.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi sẽ về ngay thôi, lúc về nếu có thời gian thì có thể gặp đường chủ của các cô”.
Cốc Tâm Lăng vui mừng: “Tốt quá, cảm ơn Ngô trưởng lão”.
Sau đó cô ta khởi động trận pháp, một luồng sáng vụt qua, chớp mắt hai người họ đã xuất hiện ở điểm dịch chuyển bên đầu Thái Hoàng giáo .
Diệp Ngưng Băng vào tiên giới Chân Hoàng, cảm nhận được khí tức ở đây khác hẳn với thế tục thì cảm thán: “Cuối cùng lại đến tiên giới rồi”.
Ngô Bình: “Chúng ta đến thẳng kiếm các, tôi sẽ giới thiệu cô với ba vị sư phụ của tôi”.
Diệp Ngưng Băng lo lắng: “Ngô Bình, kiếm các sẽ nhận tôi thật sao?”
Ngô Bình chớp mắt: “Tôi là đại sư huynh, chắc sư tôn sẽ nể mặt tôi, đi thôi”.
Hai người cùng đến kiếm các, Ngô Bình chắp tay hành lễ: “Sư tôn, đệ tử đã về rồi”.
Một luồng sáng từ trên không chiếu xuống, Ngô Bình xuất hiện trước mặt ba vị sư tôn.
Âu Dương Thiên Tế cười, nói: “Ngô Bình, tu vi của con lại được nâng cao, vậy có lĩnh ngộ được thêm kiếm phổ Vô Thượng không?”
Ngô Bình nói: “Thưa sư tôn, đệ tử đã hợp nhất được ba kiếm, nhưng hiện tại chỉ mới ở sơ kì, vẫn chưa thành thục”.
Ba ông cụ giật mình, đứng hết dậy, Thẩm Huyền Tông vội hỏi: “Con đã hợp nhất được ba kiếm thật sao?”
Ngô Bình gật đầu, đưa tay phải lên, trong tay phải xuất hiện một luồng kiếm khí vô thượng. Kiếm khí này vừa xuất hiện thì kiếm đạo trong người ba ông cụ liền rúng động, rất nhiều bảo kiếm xung quanh cũng kích động theo.
Mắt ba ông cụ sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào kiếm khí đó.
Một lúc lâu sau, ba người cùng cười to haha, tiếng cười tràn đầy sự sung sướng.
Họ cười một lúc lâu thì La Vô Phi nói: “Ngô Bình, con làm tốt lắm, xem ra trong vòng một hai năm nữa, có thể con sẽ luyện được kiếm đạo viên mãn. Trong thời gian này, con có thể tu luyện kiếm đạo thần thông trên kiếm phổ”.
Ngô Bình gật đầu: “Lần này đệ tử đến đây là muốn xin sư tôn một chuyện”.
Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Con cứ nói, chỉ cần các sư phụ có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý với con”.
Giờ ba người họ xem Ngô Bình như bảo bối, dù cậu có muốn sao trên trời thì ba người họ cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cậu.
Ngô Bình: “Bên ngoài có một nữ tu tên là Diệp Ngưng Băng, là bạn của con. Bây giờ cô ấy bị kẻ thù truy sát, không còn chỗ nào để đi. Đệ tử hi vọng kiếm các có thể thu nhận cô ấy, để cô ấy được làm đệ tử chân truyền”.