Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nộ Ba!”, Phương Bình Hải vừa đau lòng vừa tức giận, mắt ngân ngấn nước.

Hoshi Kiryu vẫn cầm thanh kiếm võ sĩ như thể gã chưa từng dịch chuyển. Động tác của gã quá nhanh, khi những người xung quanh hết sức tập trung, cũng chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của gã thoáng qua. Còn gã rút kiếm thế nào, thu kiếm lại ra sao, mọi người không nhìn rõ.

“Đây là người đầu tiên tôi muốn giết. Thế nào ông già? Ông nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu ông không đưa bảo vật ra thì tôi sẽ tiếp tục giết cho đến khi ông giao đồ ra mới thôi”, Hoshi Kiryu bật cười nói, giết người chỉ như trò chơi trẻ con với gã.

Thấy thế Đông Vương lập tức nói: “Hoshi Kiryu và chúng là một bọn, hành động”.

Thế nhưng ngay sau đó, cậu nghe được từng tiếng hô ngạc nhiên, Đông Vương nói: “Ngô Bình, việc lớn không ổn, xung quanh bọn tôi đã bị ai đó bày bố kết giới rất mạnh, e là bọn tôi không thể phá vỡ kết giới trong thời gian ngắn”.

Ngô Bình nhíu mày, đối phương thế mà lại lặng lẽ bày bố kết giới, xem ra bên phía Phù Tang phái cao thủ cực kỳ lợi hại đến rồi.

Cậu còn muốn tiếp tục liên lạc với Đông Vương nhưng trong tai nghe vang lên tiếng rè rè, tín hiệu lập tức bị ngắt. Cậu biết chắc chắn là do đối phương đã chặn tín hiệu. Tim cậu chùng xuống, mơ hồ có cảm giác không ổn.

“Chỗ bọn tôi có nhiều người, tôi không tin không thể đối phó được cậu”, Phương Bình Hải nghiến răng nói.

“Vậy à?”

Vừa dứt lời, gã đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện bên cạnh một đệ tử của Phương Bình Hải, sau đó đầu của đệ tử đó lìa khỏi đầu, lăn xuống đất, lại phun ra một máu nóng hổi.

Hoshi Kiryu vẫn giữ tư thế trước đó, gã thở dài nói: “Người Hạ Quốc các người chẳng thức thời gì cả”.

“Bọn tôi đến mừng thọ, chuyện ở đây không liên quan đến chúng tôi”, đột nhiên có vài người đứng lên, xoay người định đi ra ngoài.

Nhưng vừa bước đến cửa, trên mặt đất vang lên tiếng “Ầm”, hai luồng khói đen bốc lên, sau đó hai nhẫn giả áo đen xuất hiện, kiếm quang lóe lên, mấy người này đều ngã xuống đất, trên cổ mỗi người đều có thêm một lỗ máu.

Hoshi Kiryu cười nói: “Xin lỗi nhé, không ai được ra khỏi đây”.

Gã ngoảnh đầu nhìn lại Phương Bình Hải: “Ông già, ông vẫn chưa quyết định sao?”

Phương Bình Hải hít một hơi thật sâu, tung một đấm về phía xa, quyền ảnh xé toạc không khí, gào thét, hướng về phía Hoshi Kiryu.

Hoshi Kiryu vẫn mỉm cười, đứng im không động đậy. Lúc quyền ảnh đập lên người gã, gã đã biến mất, sau đó xuất hiện ở cách đó mấy mét. Rõ ràng gã biết một loại bí pháp dịch chuyển tích tắc, những chiêu thức bình thường rất khó làm gã bị thương.

“Vù”.

Sau đó, một luồng sát quang dài vụt qua trong phòng khách, lại có thêm ba cái đầu nữa rơi xuống đất, những người chết đều là người thân của Phương Bình Hải, trong đó có một người là con trai của ông ta.

“Tôi liều với cậu”. Mắt Phương Bình Hải đỏ ửng, ông ta đẩy những người đang ngăn cản mình ra xa, muốn xông về phía Hoshi Kiryu.

“Tiền bối Phương, để tôi thử sức với gã”. Đột nhiên, Ngô Bình bước ra.

Ngô Bình đồng ý ra tay khiến mọi người ai cũng thở phào, vì dù gì thì cậu cũng từng có chiến tích đánh bại cao thủ Phù Tang, nói không chừng cũng có thể đánh bại thiếu niên kỳ dị trước mặt này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK