Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Hải Sơn vui mừng khôn xiết, ông mở bình ra, nhìn thoáng qua, gương mặt lập tức hiện lên vẻ hứng khởi, hỏi: “Đây là loại đan dược gì?”

Giang Sơ Nhan cười nói: “Cha, đây là Đạo Tính Đan tuyệt phẩm. Ăn viên đan này vào, có thể khiến cho Đạo Thai hoàn thành, dễ dàng đi lên Phá Pháp Cảnh”.

Hai mắt Giang Hải Sơn sáng lên, cảm khái nói: “Ta đã ở Đạo Thai Cảnh khá lâu rồi, có viên đan dược này, ta có lẽ sẽ có cơ hội đột phá!”

Giang Sơ Nhan: “Còn hai viên kia, là Phá Pháp Đan và Thiên Môn Đan, sau khi đạt đến cảnh giới thì cha có thể dùng”.

Giang Thành Phong mang vẻ mặt tràn đầy sự hâm mộ, anh ta cảm khái, nói: “Chú ba, có ba viên đan dược này, không qua bao lâu nữa là chú có thể thăng lên Đạo Cảnh lục trọng, trở thành tử y trưởng lão!”

Ngô Bình nói: “Đan dược cũng không thể nào hoàn toàn đảm bảo bá phụ chắc chắn đột phá, nhưng xác suất thành công khẳng định sẽ tăng lên rất nhiều”.

Giang Hải Sơn cười to ha ha: “Lý công tử, cảm ơn cậu rất nhiều, vậy tôi đây sẽ không khách khí với cậu đâu”.

Sau khi nói chuyện một hồi, Giang Hải Sơn nói: “Thành Phong, sao anh cả vẫn còn chưa đến thế? Không phải con nói một lát nữa là anh ấy đến à?”

Giang Thành Phong nói: “Đúng thế, cha con nói sau khi xử lý xong chuyện thì sẽ ngay lập tức sang đây”.

Đúng lúc này, có một người trung niên cao lớn, mặc một bộ áo choàng màu lục, mang theo vài người cấp dưới đi vào trong sân. Nhìn thấy ông ta, biểu cảm của Giang Hải Sơn có hơi kỳ lạ, ông vội vàng đứng dậy nghênh đón, nói: “Anh cả, sao anh lại mang theo người của “Hình đường”?”

Hình đường, là nơi mà Giang tông tạo ra để trừng trị tộc nhân phạm sai lầm, mà Giang Hải Vân, chính là đường phó của Hình đường.

Người trung niên mặc lục bào này chính là Giang Hải Vân, sắc mặt của ông ta không hề tốt chút nào, trầm giọng nói: “Giang Hải Sơn, trọng bảo “Tiên Trân Các”, Thất Bảo Đăng bị mất trộm! Hôm qua là cậu phụ cách trông giữ Tiên Trân Các, cậu phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”

Giang Hải Sơn sửng sốt, nói: “Anh cả, chuyện bị mất trộm không hề liên quan đến em! Hôm qua tuy là em trông chừng nhưng em muốn chuẩn bị nghênh đón Lý công tử, nên vì thế đã mời Lưu trưởng lão đến trực ban thay”.

Giang Hải Vân thở dài: “Chú ba. Anh đã đi hỏi rồi, ngày hôm qua mọi người chỉ thấy có cậu trực ban. Còn Lưu trưởng lão thì vốn không hề xuất hiện ở Tiên Trân Các”.

Giang Hải Sơn vừa nghe thấy thì hoang mang: “Làm sao có thể chứ! Em tự mình giao ban cho ông ta, mấy tên trông coi có thể làm chứng chuyện này!”

Giang Hải Vân lắc đầu: “Mấy tên trông coi đều bị người ta giết cả rồi, kẻ sát nhân xâm nhập vào Tiên Trân Các, đã lấy đi Thất Bảo Đăng và vài món trân bảo khác. Chú ba, nếu chuyện này thật sự là do cậu làm, thì bây giờ quay đầu là vừa, có lẽ anh có thể chừa một con đường sống cho chú!”

“Anh cả, thật sự là không phải em! Người trực ban hôm đó chính là Lưu trưởng lão!”

Đúng lúc này, lại có một người đi vào trong sân, phía sau người đó có mười mấy người đi theo. Nhìn thấy phía sau người nọ có một người trung niên tóc vàng, Giang Hải Sơn lập tức la lên: “Lưu trưởng lão! Hôm qua có phải là tôi đến nhờ ông trực ban giúp tôi không?”

Vị Lưu trưởng lão kia tóc vàng, râu vàng, dáng vóc thấp gầy, đôi mắt hình tam giác, mặt ông ta tối sầm xuống, nói: “Giang Hải Sơn, ông đừng có mà nói hươu nói vượn, khi nào mà tôi lại trực ban thay ông? Hôm qua tôi vẫn còn đang dưỡng thương ở trong nhà, chuyện này có rất nhiều người có thể làm chứng thay tôi”. Nói xong, ông ta giơ tay phải của bản thân lên, trên tay có một vết thương rất sâu.

Người đứng ở trước Lưu Trưởng lão là một người đàn ông mặc đồ đen, khí thế của ông ta còn mạnh hơn cả Giang Hải Vân, hắn ta lạnh lùng nói: “Giang Hải Sơn, ông giết hại con cháu Giang tông, cướp đi Thất Bảo Đăng và các trọng khác, tội ác tày trời, bây giờ mau theo tôi đi về Hình đường!”

Giang Sơ Nhan lập tức đứng trước mặt Giang Hải Sơn, tức giận nói: “Chuyện này là bịa đặt! Cha của tôi đã trông coi Tiên Trân Các mấy chục năm, luôn luôn cẩn trọng, giữ khuôn phép, ông ấy tuyệt đối sẽ không thể nào lấy đi đồ vật ở trong đó! Hơn nữa, một người cướp đi bảo vật, tại sao lại có thể ở trong nhà chờ các người đến bắt chứ?”

Người đàn ông mặc đồ đen kia chính là đường chủ của Hình đường Giang tông, Giang Khúc, hắn ta lạnh lùng nói: “Con bé kia, mau tránh ra, nếu cản trở công việc, thì ta sẽ bắt theo luôn!”

Vừa dứt lời, phía sau của hắn ta lập tức xuất hiện hai người, bọn họ vươn tay muốn đẩy Giang Sơ Nhan ra.

“Cút ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK