Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy ông ta vô cùng phẫn nộ nhưng nghĩ tới những gì mình đã làm với hai mẹ con Sở Hàn, ông ta cũng có chút chột dạ.

Sở Trường Canh là kẻ biết tính toán, ông ta lập tức chấp nhận sự thật, bước tới trước mặt đại phu nhân, nhấc chân đạp xuống, miệng mắng: “Độc phụ! Ai bảo bà hại Sở Hàn!”

Đại phu nhân trúng một cú đá thì ngẩn ra, hôm nay Sở Trường Canh này còn dám đánh bà ta! Bà ta hét toáng, nhảy dựng lên định liều mạng với Sở Trường Canh nhưng lại bị tát thêm một cái.

“Độc phụ, nói! Bà hại Sở Hàn thế nào?”, ông ta nghiêm nghị hỏi.

Lúc này đại phu nhân mới ý thức được tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm nên vội nói: “Không phải tôi, là Xuân Kỳ làm! Chính nó hạ độc, không liên quan gì tới tôi!”

“Dẫn Xuân Kỳ tới!”. Sở Trường Canh quát, hiện tại ông trút hết toàn bộ sự uất hận lên thân người khác.

Thoáng chốc, Xuân Kỳ ngỡ ngàng bị người áp tới hiện trường. Sở Trường Canh đánh một chưởng vào lồng ngực cô Sở Trường Canh. Thân là cao thủ Tôi Thể tầng tám, Xuân Kỳ bay hơn mười mét, nện mạnh lên tường, thất khiếu đổ máu, hấp hối sắp chết.

“Tại... tại sao...”, đến khi chết, cô ta vẫn không rõ nguyên do.

Sở Trường Canh tức giận nói: “Tiện tỳ, dám hại cậu chủ nhà họ Sở, mày đáng chết!”

Xuân Kỳ lộ vẻ mặt sầu thảm, không còn hơi thở, cô ta chết không nhắm mắt.

Ngô Bình lạnh lùng nhìn biểu cảm của cô ta: “Sở Trường Canh, còn chưa đủ đâu, đại phu nhân là kẻ chủ mưu hại tôi, theo gia quy thì xử lý thế nào?”

Sở Trường Canh hoảng hốt, vội vàng nói: “Sở Hàn, tuy bà ta làm sai nhưng tội không đáng chết, con tha cho bà ta một lần đi!”

Ngô Bình: “Tôi tha bà ta một lần, vậy ai tha cho tôi? Ông không ra tay, tôi xử ông!”

Cảm nhận được khí tức đáng sợ từ Ngô Bình, Sở Trường Canh cắn răng, tung cước đá vào cổ họng đại phu nhân, một tiếng rắc vang lên, đại phu nhân độc kế đầy người này tức khắc đi đời nhà ma.

Ngô Bình bây giờ mới hài lòng, gật đầu: “Hiện tại tôi sắp đột phá cảnh giới Võ Hồn. Nhà họ Sở có cao thủ Võ Hồn chưa? Kế tiếp nhớ toàn lực trợ giúp tôi tu luyện”.

Sở Trường Canh cố nặn ra nụ cười: “Đương nhiên, chỉ cần con có thể trở thành cao thủ Võ Hồn, nhà họ Sở chúng ta sẽ là thế lực mạnh nhất bản địa”.

“Ông có thể điều động bao nhiêu tài nguyên?”, Ngô Bình hỏi, đang ở nhà họ Sở, có tài nguyên mà không cần là đứa ngu.

Sở Trường Canh suy nghĩ một hồi: “Dù cha là gia chủ nhưng nhà họ Sở có vài nhánh, số người đông đúc. Nếu xét theo cá nhân, nhiều nhất cha cũng chỉ cho con ba phần tư tài nguyên thôi”.

Ngô Bình: “Không đủ. Hôm nay ông mở cuộc họp gia tộc đi, ai không phục, bảo kẻ đó đến gặp tôi. Ông nói cho họ biết, từ giờ, nhà họ Sở sẽ dùng bảy phần mười tài nguyên cho tôi”.

Sở Trường Canh nhanh chóng suy nghĩ, ông ta chợt ý thức được đây là cơ hội nghìn năm có một. Quan hệ giữa Sở Hàn với ông ta, người ngoài không quá rõ, nhất định phải để họ nghĩ Sở Hàn và ông ta cùng một phe.

Nghĩ vậy, hai mắt ông ta sáng lên: “Được, cha lập tức mở đại hội gia tộc, bàn bạc chuyện này nhưng Hàn Nhi, đến lúc đó, chắc con phải phơi bày chút thực lực mới ổn!”

Ngô Bình: “Ông cảm thấy tôi phải đạt tới tư chất và cảnh giới gì thì họ mới chịu phân phối tài nguyên cho tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK