Hôm nay là ngày thứ ba của đan hội Cửu Dương, theo lệ thì hôm nay sẽ có kết quả tốp 50 đan dược đứng đầu bảng Đan Dược. Chắc chắn Phụng Thiên Đan của Ngô Bình sẽ đứng đầu bảng.
Cổng vừa mở, đã có rất nhiều người ùa vào. Những người tham gia triển lãm đều cầm mười phù chú, khi bình chọn đan dược, họ sẽ dán phù chú của mình lên đan dược mà họ đánh giá cao.
Buổi sáng vẫn rất não nhiệt, Ngô Bình lại nhận được thêm khá nhiều đơn đặt hàng. Đơn này không chỉ cho một mình anh, mà là cho cả Ngạo Thế Đan Đường. Đương nhiên vì là thầy luyện đan có tầm ảnh hưởng nhất nên anh có tư cách nhận lợi nhuận cao nhất.
Đến trữa, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, sau đó một bia ngọc ghi tên 50 loại đan dược đã xuất hiện trên không trung. Trong đó có mấy loại đan dược do Ngô Bình luyện chế, gồm Phụng Thiên Đan, Tiểu Vô Tương Đan, Kim Long Đan, Hoan Ngộ Đan, Thái Hư Linh Đan, Tuyệt Tâm Đan…
Sau đó có người bước ra tuyên bố, sau màn mở đầu thì bắt đầu chính thức bầu chọn đan dược. Vì thế, mọi người đều ném phù chú của mình về phía bia ngọc. Có thể thấy hầu hết phù chú đều được ném về phía Phụng Thiên Đan và Tiểu Vô Tương Đan của Ngô Bình.
Không gian như có một màn mưa ánh sáng, khi mọi người ném hết phù chú đi, một tấm bia ngọc khác xuất hiện cùng một dãy số. Trong đó con số của Phụng Thiên Đan là 267513.
Đứng thứ hai cũng là Tiểu Vô Tương Đan của Ngô Bình với 21107, một nửa đan dược đứng trong tốp mười đều là của Ngô Bình.
Kết quả vừa có, người của Ngạo Thế Đan Tông đã reo lên. Từ ngày có đan hội Cửu Dương đến nay, chưa bao giờ Ngạo Thế Đan Tông có giây phút huy hoàng thế này, đan dược của họ đã chiếm một nửa trong tốp mười.
Minh Thiên cười nói: “Chúc mừng Ngô sư đệ, từ giờ trở đi, cậu chính là thầy luyện đan nổi tiếng thật rồi. Danh tiếng của cậu sẽ giúp bất cứ nơi nào bán đan dược của cậu cũng được được thơm lây”.
Viên Định Trí nói: “Xem ra mắt nhìn người của chúng ta chuẩn thật, có thể thấy được tiền đồ rộng mở của sư đệ”.
Minh Thiên: “Các sư huynh, nếu muốn để Ngô sư đệ tiếp tục ở lại Ngạo Thế Đan Đường thì chắc chúng ta cần chia lại tỉ lệ ăn chia”.
Mấy người sáng lập đều đồng ý: “Đương nhiên, ít sư đệ cũng phải được chia 50 phần trăm, đây cũng theo giá cả ngoài thị trường rồi”.
Minh Thiên: “Sư đệ thấy sao?”
Ngô Bình biết mình được chia 50 phần trăm chưa phải là nhiều, nhờ danh tiếng của anh mà mức tiêu thụ của Đan Đường khéo sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Không chỉ lượng bán ra, mà lợi nhuận cũng cao hơn trước.
Ngô Bình nói: “Các sư huynh, sư tỷ, em lấy 30 phần trăm thôi là được rồi”.
Minh Thiên: “Nếu sư đệ chỉ lấy 30 phần trăm thì đan dược do cậu luyện chế ra, các anh chị sẽ không thu bất kỳ chi phí gì nữa”.
Viên Định Trí: “Ý này được đấy”.
Minh Thiên: “Sư đệ giờ đã nổi tiếng, nếu chị đoán không nhầm thì Ngạo Thế Đan Tông sắp tăng cấp bậc cho cậu rồi đấy”.
Ngô Bình: “Vậy là sau khi về môn phái, em có thể tham gia xét duyệt thầy luyện đan Nhị Đỉnh ạ?”
Minh Thiên lắc đầu: “Không phải thầy luyện đan Nhị Đỉnh, mà là Thất Đỉnh. Cậu là cao thủ có thể luyện chế Phụng Thiên Đan thì Đan Tông sẽ xét duyệt cho cậu từ cấp Thất Đỉnh trở lên”.
Ngô Bình: “Em nhớ Đan Tông có một đệ tử Thất Hoàng Đỉnh, người đó có đến đan hội này không ạ?”