Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điền Mỹ Mỹ liếc nhìn cô ta: “Cô muốn bây giờ để tôi rời đi cùng cô, đúng chứ?”

Hồ Tiểu Kiều gật đầu: “Chúng ta cùng đi tìm Tư Mã sư huynh, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta”.

Điền Mỹ Mỹ lạnh nhạt nói: “Tôi vẫn muốn đợi Ngô sư huynh quay lại, cô tự đi tìm anh ta đi”.

Hồ Tiểu Kiều nhỏ giọng nói: “Vậy nhỡ đâu anh ấy không quay về thì sao?”

Cấm địa Thượng Cổ đầy rẫy nguy hiểm, một người mấy ngày vẫn chưa quay lại, vậy thì rất có khả năng sẽ không quay lại nữa.

Nghe cô ta nói như vậy, Điền Mỹ Mỹ tức giận: “Cô nói gì! Ngô sư huynh lợi hại như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không gặp chuyện!”

Mạc Khinh Ngữ liếc nhìn Hồ Tiểu Kiều, lạnh nhạt nói: “Cô muốn đi, thì cứ đi đi, làm gì phải nói nhiều như vậy”.

Hồ Tiểu Kiều nghiến răng, đi ra ngoài trận pháp.

Mấy phút sau, cô ta đưa theo tu sĩ đầu nhọn đi vào, bên cạnh còn có ba tu sĩ khác, người này chính là Tư Mã Chinh.

Tư Mã Chinh nhìn thấy nhiều nữ tu xinh đẹp như vậy, trong lòng cũng ngứa ngáy, anh ta cười lớn nói: “Tôi nói sao nhỉ? Loại người kia, không thể sống quá ba ngày đâu, thế nào, bị tôi nói trúng rồi sao?”

Thấy Hồ Tiểu Kiều lại dẫn người ngoài đi vào, Điền Mỹ Mỹ vừa giật mình vừa tức giận, ánh mắt Mạc Khinh Ngữ cũng đầy sát khí. Đưa người ngoài đến đây, cách làm của Hồ Tiểu Kiều không khác gì bán đứng!

Lăng Bộ Phi lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Nếu là ở học viện hoàng gia, Tư Mã Chinh chắc chắn sẽ không dám đắc tội với mấy đệ tử tông môn lớn như Lăng Bộ Phi. Nhưng đây là cấm địa Thượng Cổ, người chết thì cứ chôn xuống đất là xong chuyện, anh ta căn bản không cần phải sợ bất kỳ ai!

Hừ lạnh một tiếng, Tư Mã Chinh nói: “Cấm địa Thượng Cổ này là của nhà cô à, cô có tư cách gì bảo tôi ra ngoài?”

Mạc Khinh Ngữ thản nhiên nói: “Cho anh ba giây, nếu còn không đi ra, lát nữa muốn đi cũng không đi được đâu”.

Tư Mã Chinh lại không hề lo lắng chút nào, anh ta cười nham hiểm: “Vậy sao? Mấy mỹ nữ đây chẳng lẽ không cảm thấy cơ thể không thoải mái sao?”

Điền Mỹ Mỹ đứng bật dậy, nhưng cô ấy vừa đứng dậy đã nghiêng ngả, suýt nữa đã ngã xuống đất, bất giác sợ hãi: “Tôi bị sao thế này!”

Sắc mặt Lăng Bộ Phi khó coi, nói: “Chúng ta trúng độc rồi, là Hồ Tiểu Kiều!”

Hồ Tiểu Kiều cúi đầu, nói: “Là Tư Mã sư huynh bảo tôi làm, sau này tôi còn phải nhờ Tư Mã sư huynh bảo vệ, xin lỗi”.

Điền Mỹ Mỹ tức như muốn ngất đi: “Cô… Hồ Tiểu Kiều, cô đúng là đồ ngu xuẩn, xấu xa!”

Hồ Tiểu Kiều bỗng ngẩng đầu, tức giận nói: “Sao tôi lại xấu? Tôi chỉ là đang làm chuyện có lợi cho bản thân mình thôi! Từ nhỏ mẹ tôi đã nói dạy tôi rồi, bất kể lúc nào cũng phải ra quyết định có lợi cho bản thân, chỉ có như vậy tu sĩ chúng ta mới có thể sống sót được!”

“Nhưng quyết định này của cô rõ ràng rất ngu xuẩn!” Mạc Khinh Ngữ vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói.

Hồ Tiểu Kiều liếc nhìn cô ấy: “Mạc Khinh Ngữ, đã đến lúc nào rồi, cô đừng có giả vờ thanh cao trước mặt chúng tôi nữa. Mấy người các cô cứ ngoan ngoãn nghe lời Tư Mã sư huynh tôi đi, anh ấy sẽ không làm hại các cô!”

Điền Mỹ Mỹ tức giận nhìn Mã Tư Chinh: “Anh muốn làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK