Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Ngô Bình vừa đến hỏi họ, anh chắc chắn họ sẽ không chịu nói thậm chí còn lơ bản thân. Nhưng lúc này, bốn người cảm thấy nên trả lời đúng sự thật sẽ có cái kết tốt hơn.

Tu sĩ giống người rừng của Nhân tộc kia cười nói: “Trước có một bảo bối, nó mở ra ở trên đường Chúa Tể, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai lấy được nó. Bốn người bọn ta không biết lượng sức mình, muốn hợp tác để thử vào đó lấy xem”.

Ngô Bình vừa nghe đã thấy hứng thú, hỏi ngay: “Món bảo bối kia là gì, con đường Chúa tể đã mở nhiều năm, thế mà vẫn giữ đến bây giờ sao?”

Tu sĩ người rừng nói: “Vị công tử này nên xưng hô thế nào đây? Tiểu đệ tên Ngưu Mân”.

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.

Gương mặt của tên Thần tộc kia vừa nghe Lý Huyền Bình đã mỉm cười nói: “Ta nghe đồn có người đã nhẹ nhàng đánh bại Lăng Vân Đại Thần, người đó là các hạ phải không?”

Ngô Bình cười nói: “Thì ra ngươi biết ta. Lăng Vân sao rồi? Sau khi, hắn ta về nhà có khóc không?”

Tên Thần tộc kia lập tức đen mặt, gằn giọng nói: “Lý công tử chú ý lời nói của ngươi! Đại Thần không thể khinh nhục được đâu!”

Ngô Bình cười ha hả, nói: “Đánh thì ta cũng đánh rồi, ngươi còn nói ta nói cái gì không thể khinh nhục Đại Thần chứ?”

Gương mặt của tên Thần tộc kia phồng lên đỏ bừng, nghẹn nửa ngày cũng không thốt ra nổi một chữ.

Ngưu Mân vội vàng nói: “Thưa Lý công tử, thật ra bọn ta biết rất ít về món bảo vật kia. Bọn ta chỉ biết các thiên tài mạnh nhất của các tộc đều từng có ý đồ muốn có được nó, đáng tiếc vẫn đi công cốc. Hiện tại, bọn ta có chút biết đại khái về vị trí của món bảo bối đó”.

Ngô Bình: “Món bảo bối này sao nằm ở trên đường Chúa Tể vậy? Chẳng lẽ, mỗi một ải của đường Chúa Tể đều có cùng loại bảo bối sao?”

Tên Thần tộc đã nghẹn không chịu được, vội vàng cướp lời: “Thiếu hiểu biết! Đường Chúa Tể chính là do Thiên Đế xây dựng nên, mỗi một cửa đều cất giấu một món chí bảo của Thiên Đế”.

Ngô Bình im lặng như suy nghĩ chuyện gì đó: “Hay là cùng nhau đi tìm”.

Tên Thần tộc này liếc Ngô Bình, nhưng không nói gì.

Ngưu Mân cười nói: “Đúng dịp, dù sao đến xem chút chuyện mới lạ”.

Ngô Bình nhìn Ngưu Bân: “Sao lúc trước, ta chưa từng thấy ngươi?”

Tất cả Nhân tộc đều vượt qua cửa sơn cốc để bước vào đường Chúa Tể, nhưng Ngô Bình chưa từng gặp người này.

Ngưu Mân nhếch môi cười: “Tuy ta là Nhân tộc, nhưng từ nhỏ đã sống ở Ngưu Ma tộc, được một cặp vợ chồng Ngưu Ma tộc nuôi lớn. Cho nên lúc này, ta cũng đại diện cho Ngưu Ma Tộc tham gia vào đường Chúa Tể”.

Ngô Bình bất ngờ: “À, ngươi lớn lên ở Ngưu Ma tộc, thế Ngưu Ma tộc đối xử với ngươi rất tốt rồi nhỉ?”

Ngưu Mân cười ha hả nói: “Thật ra không phải Dị tộc nào cũng có thái độ thù địch với Nhân tộc, ví dụ như Ngưu Ma tộc có quan hệ rất tốt với Nhân tộc, trước kia còn thường xuyên giúp đỡ nhau nữa”.

Ngô Bình không rõ về chuyện này lắm, lập tức hỏi một chút tình hình lúc đó. Bấy giờ, anh mới biết thì ra Nhân tộc có rất nhiều đồng minh, Ngưu Ma tộc cũng là một trong số đó.

Ngưu Mân giới thiệu về mấy người còn lại một lúc, tên Thần tộc kia tên Hùng Kỷ, hai tên Dị tộc một tên gọi là Phục Đinh Mộc, tên còn lại là Thương Nhĩ Gian.

Mọi người uống hết rượu, Ngưu Mân đề nghị mọi người xuất phát, họ lập tức đi về hướng có dãy núi chập chùng, nối tiếp nhau. Khi họ bước vào vùng núi, Hùng Kỷ đột ngột nhắm mắt lại giống như cảm nhận cái gì đó.

Ngưu Mân thì thầm giải thích với Ngô Bình: “Hùng Kỷ có thiên phú về huyết mạch nên có thể cảm nhận về bảo bối, vậy nên bọn ta mới muốn đi với hắn ta”.

Ngô Bình liếc Ngưu Mân hỏi: “Các ngươi đến đây chỉ xem bảo bối thôi à? Không phải khi không lấy nổi bảo bối, thì thấy nó sẽ càng ngứa ngáy hơn à?”

Ngưu Mân cười nói: “Mấy người bọn ta không phải kẻ ăn chay, nên mọi người đều cảm thấy bản thân có chút cơ hội mới đi cùng. Tuy cơ hội này không có một phần ngàn, thậm chí một phần vạn cũng không tới nhưng vẫn muốn thử. Có lẽ, công tử cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ bí ẩn nữa đấy”.

Khi hai người nói chuyện, Hùng Kỷ đã mở mắt chỉ về phía trước: “Đi bên kia”.

Một hàng người lập tức tiếp tục đi về phía trước, họ đi tầm vài trăm dặm đã bước vào một ngọn núi trọc. Nơi này trông không có gì nổi bật, nhưng đá trên núi này rất nhẹ. Ngô Bình đá mấy tảng đá, không ngờ nó lăn rất xa.


Anh ngạc nhiên nói: “Mấy đống đá này kỳ lạ quá”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK