“Họ đang tìm tung tích của hoàng thất Đại Minh”, bỗng có người nó, chính là Thạch Lan. Không biết từ lúc nào mà cô ta đã đứng cách phía xa Ngô Bình không xa.
Lưu Liên nhìn chằm chằm Thạch Lưu: “Nói thế, cô mới là người có được số kho báu này?”
Thạch Lan lạnh nhạt nói: “Có thể nói như thế”.
Lưu Liên cười nói: “Tốt lắm, bọn tôi vẫn luôn tìm cô. Nói đi, rốt cuộc hoàng thất Đại Minh đang ở đâu?”
Thạch Lan nhìn ông ta nói: “Các ông tìm hoàng thất Đại Minh là vì kho báu Đại Minh mà họ nắm giữ sao?”
Ngô Bình rất ngạc nhiên, trước thời nhà Tống, chủ nhân của Đại Hạ và lãnh thổ triều Tống là để đế quốc Đại Minh hùng mạnh hơn, thực lực của nhà Minh vượt xa Đại Hạ, nhưng lại diệt vong trong một năm ngắn ngủi, những người cốt cán của hoàng thất cũng đột nhiên biến mất không tung tích. Sau đó nước Hạ và nước Tống đã cố gắng hết sức tìm kiếm nhưng đã lâu vẫn không tìm thấy gì.
Lưu Liên híp mắt: “Cô biết hoàng thất Đại Minh ở đâu?”
Thạch Lan: “Đã không còn quan trọng nữa, vì các ông sắp chết rồi”.
Nói rồi cô ta biến thành hư ảnh, thoáng chốc xuyên qua mọi người, ngay sau đó thi thể của đám người này đứng yên, một cơn gió thổi qua, mọi người đều biến thành tro tàn, rải rác giữa đất trời.
Ngô Bình nói: “Cô đã sử dụng sức mạnh Thiên Cực?”
Thạch Lan: “Phải giữ được bí mật của hoàng thất Đại Minh, tôi chỉ có thể giết chúng”.
Ngô Bình: “Có lẽ không chỉ bọn họ”.
Thạch Lan nói: “Không sao, ai dám tra, tôi giết người đó”.
Cảm nhận được sát khí trên người cô ta, Ngô Bình chớp mắt nói: “Về nghỉ ngơi trước?”
Thạch Lan khẽ gật đầu: “Tôi vẫn còn vài chuyện muốn nói với anh”.
Trong phòng Thạch Lan, Ngô Bình nằm trên sofa, tiện tay bóc một nắm hạt dưa ăn, nói: “Nói đi”.
Thạch Lan nói: “Kiếp trước tôi là một người trong hoàng thất Đại Minh, ông nội tôi là vị hoàng đế cuối cùng của Đại Minh, Thiên Khánh Đế”.
Ngô Bình hiểu ra vấn đề: “Thảo nào cô lại có nhiều kho báu đến thế”.
Thạch Lan: “Những thứ này chỉ là chút nho nhỏ của báu vật Đại Minh, chẳng có gì cả”.
Ngô Bình chớp mắt: “Người hoàng thất Đại Minh chỉ có một mình cô?”
Thạch Lan: “Đương nhiên không rồi, nhưng ta không thể nói cho ngươi biết thân phận của họ”.
Ngô Bình: “Được thôi, mặc dù những người này bị anh tiêu diệt, nhưng nhất định sẽ tiếp tục phái người đến.
Thạch Lan: “Tôi biết thân phận của nhóm người này, họ thuộc về tổ chức “Tổ đen” của nước Tống. Tổ chức Tổ đen này rất mạnh, là tổ chức tình báo và cơ quan ám sát mạnh nhất nước Tống, thuộc của hoàng gia”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói nước Đại Minh cực kỳ mạnh, tại sao lại biến thành tan tác chỉ trong một đêm?”
Thạch Lan thở dài nói: “Nguyên nhân thực sự là do thế lực sau lưng Đại Minh đã suy giảm, cho nên ta từ nhỏ tôi đã quyết tâm tu luyện, trở thành tu sĩ mạnh mẽ nhất”.
Ngô Bình: “Kiếp trước cô rất mạnh rồi”.
Thạch Lan: “Vẫn chưa đủ mạnh, nếu không tôi cũng sẽ không đi giành Thiên Cực”.
Ngô Bình: “Bây giờ cô có Thiên Cực rồi, chẳng mấy chốc đã có thể hồi phục tu vi kiếp trước.
Thạch Lan: “Khó quá, kiếp trước ta không có chỗ dựa, lần này ta phải bái vào một môn phái nào đó. Chỉ có như thế, mình mới có thể nhanh chóng trưởng thành”.
Ngô Bình nói: “Tôi là trưởng lão Kiếm Các của Thái Hoàng Giáo. Nếu cô muốn, tôi có thể để cô vào Kiếm Các”.
Thạch Lan ngạc nhiên: “Anh là trưởng lão của Thái Hoàng Giáo?”
Ngô Bình cười nói: “Đừng ngạc nhiên thế, kiếp trước tôi đúng là trưởng lão, hơn nữa ba vị kiếm đạo chí tôn của Kiếm Các cũng là sư tôn của tôi”.