Michael lấy ra một quả cầu thuỷ tinh màu xanh to cỡ nắm đấm, nói: "Sau này chúng ta có thể liên lạc bằng thứ này".
Ngô Bình nhận lấy quả cầu thuỷ tinh, đáp: "Vậy tôi không phiền anh nữa, cáo từ".
Michael vội nói: "Tôi không thích bị gọi là Mike, gọi tôi là Michael đi".
Giọng Ngô Bình từ phía xa vọng lại: "Được nha Mike".
Sau khi ra khỏi biển, Ngô Bình âm thầm quay lại nước Mễ, anh tìm tạm một khách sạn để ở rồi liên lạc với Sulia. Không lâu sau, Sulia đã có mặt ở khách sạn.
Hỏi ra mới biết mấy kẻ lần trước vẫn còn lởn vởn quanh đó nên tốt nhất là đợi thêm vài ngày nữa.
Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Bình lên mạng đọc tin tức. Kết quả anh phát hiện số lượng tín đồ của giáo phái Chính Nghĩa trên toàn cầu đã vượt mốc một trăm triệu người!
Kết quả này thật đáng kinh ngạc, khiến anh không khỏi thảng thốt. Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi quyết định sẽ hành động.
Người lãnh đạo của giáo phái Chính Nghĩa hiện tại là một người đàn ông tên là Edward. Người này năm mươi lăm tuổi, trước kia là một kỹ sư phần mềm có thu nhập cao. Ông ấy cũng có một gia đình hạnh phúc, hai đứa con một trai một gái và một người vợ hiền lành dịu dàng.
Thế nhưng, nửa năm trước con trai ông ấy nghiện ma tuý rồi chết vì sốc thuốc. Vợ ông ấy cũng bị giết trong một cuộc xả súng trên phố. Còn cô con gái tham gia cuộc thử nghiệm thuốc gì đó của nhà nước rồi biến thành thứ không giống con người.
Ông ấy vô cùng tuyệt vọng trước thế giới, trước đất nước này. Ngày hôm đó, Edward định tự sát bằng súng nhưng đột nhiên lại xem được đoạn phim Ngô Bình cứu chữa những con nghiện ma tuý.
Edward cảm động trước tấm lòng và tài năng của Ngô Bình. Ông ấy cảm thấy Thượng Đế có thể đã từ bỏ loài người nhưng vẫn có người như Ngô Bình cứu giúp họ!
Đặc biệt là khi anh ung dung đi ra khỏi vòng vây của đám cảnh sát. Hình ảnh ung dung tiêu sái đó cao lớn và vĩ đại như một vị thần.
Cho nên, sau khi giáo phái Chính Nghĩa tuyên bố Ngô Bình là thần Chính Nghĩa của họ thì Edward lập tức xin gia nhập giáo phái này. Sau đó ông ấy còn dùng những kỹ năng IT của mình để tuyên truyền rộng rãi cho giáo phái. Cho nên, ông ấy nhanh chóng trở thành thành viên chủ chốt của giáo phái này.
Edward lúc này đang ở trong một công xưởng bỏ hoang, hai tay ông ấy gõ bàn phím. Ông ấy đang định viết ra một phần mềm cho các tín đồ của giáo phái sử dụng, như vậy sẽ tiện liên lạc và giao lưu hơn.
Edward đã năm mươi lăm tuổi rồi, thời gian không tha cho ai cả nên làm việc liên tục được hai ngày như ông ấy đã là ý chí sắt đá lắm rồi. Có điều giờ ông ấy cũng đã thấy rất mệt mỏi.
Đúng lúc này, trong đầu ông ấy đột nhiên vọng lên một giọng nói ấm áp mà lại rất quyền uy, khiến ông ấy cảm thấy rất thoải mái khi nghe thấy.
"Edward".
Edward sững người, đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Ai đó?"
Giọng nói kia lại vang lên: "Ông có thể coi tôi là thần Chính Nghĩa".
Edward mừng rỡ, quỳ sụp xuống đất: "Cuối cùng thì thần cũng tới rồi!"
Giọng nói này đương nhiên chính là Ngô Bình, anh đang ở cách đó không xa, dùng thần niệm để giao tiếp với Edward.