Cậu tặng cho nhóm của Lăng Bộ Phi mỗi người một viên Phi Long Bảo Tương đan. Lăng Bộ Phi, Mạc Khinh Ngữ đều phải về sư môn phục mệnh, hôm đó cả hai đều lần lượt đi chấp hành.
Ngô Bình tiễn hai cô gái đi xong thì đưa Thanh Chi về lại Hoàng Long sơn trang.
Sau khi sắp xếp cho Thanh Chi xong, cậu bắt đầu tu luyện, lấy Thất Tinh Trảm Đạo làm cơ sở, ngưng tụ chân phù thứ hai, Thất Tinh Trảm Đạo Phù.
Thất Tinh Trảm Đạo chỉ là cơ sở của chân phù, Ngô Bình có thể tự phát huy trên cơ sở này, vì vậy cậu cần phải ngưng tụ nhiều loại Thất Tinh Trảm Đạo Phù. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định lấy Trảm Đạo Thập Tam Kiếm làm gốc, luyện nên Thất Tinh Trảm Đạo Chân Phù.
Trước khi tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Phù, Ngô Bình quyết định tu luyện kiếm thứ bảy trong Trảm Đạo Thập Tam Kiếm trước.
Kiếm thứ bảy có tên là kiếm Phản Kích. Tu luyện kiếm này thành công có thể biến ba phần sức mạnh từ đòn tấn công của kẻ địch thành sức mạnh phản công, dùng sức mạnh của chính mình tấn công kẻ thù.
Có mười hai mạch đạo hỗ trợ, lần này tu luyện cũng mất hơn một ngày, mãi đến xế chiều ngày hôm sau cậu mới luyện thành công kiếm thứ bảy. Chỉ nhìn thấy một thanh kiếm khổng lồ màu bạc xuất hiện phía sau, trên mũi kiếm có vô số phù chú, thấy rõ sự bất phàm.
Chân phù này dùng bảy loại Bí Lực ngưng tụ tạo thành nền tảng Thất Tinh Trảm Đạo Bí Lực, dùng Thất Tinh Trảm Đạo Kiếm làm vật dẫn, nên về bản chất thì nó là một kiếm phù.
Thất Tinh Trảm Đảo Bí Lực, dung hợp bảy loại Bí Lực Thần Cấp, uy lực của có vượt xa bất kỳ loại Bí Lực Thần Cấp nào khác, cũng vượt xa Thất Đại Bí Lực Thần Cấp cộng lại! Có thêm hiệu quả của Thất Kiếm, chân phù này của Ngô Bình thực sự có thể nói là kinh thiên động địa, chấn động từ xưa lẫn nay!
Lúc này, Thất Đại Bí Khiếu trỗi dậy, Bí Lực bên trong đều tuôn ra, tiến vào trong huyền mạch, sau đó mở một huyệt đạo trong huyền mạch, huyệt đạo này cao cấp hơn cả Bí Khiếu, không gian bên trong rộng lớn, gọi là Pháp Khiếu, có thể cất giữ được chân phù, thần thông.
Chốc lát sau, bí ấn ngưng tụ trong Pháp Khiếu, kết thành một chân phù khổng lồ, chính là Thất Tinh Trảm Đạo Phù!
Phù này vừa xuất hiện, trên đầu Ngô Bình đã có một luồng kiếm khí phóng lên trời, kinh thiên động địa!
Thế nhưng giây tiếp theo, hơi thở bỗng biến mất, Ngô Bình cũng mở bừng mắt.
Cậu đẩy cửa đi ra, phát hiện Hàn Băng Nghiên đang đợi bên ngoài. Thấy cậu đi ra thì vội nói: “Anh Bình, tông chủ Thiên Nhạc Tông đích thân đưa con trai con gái mình đến, đã đợi ở phòng khách hơn một tiếng đồng hồ rồi”.
Người từ xa đến là khách, Ngô Bình vội vàng đến phòng khách gặp mặt.
Lúc này, trong phòng khách có hai người đang ngồi, một người trong đó là người đàn ông trung niên, mặt đỏ, để râu dài màu xanh, mắt phượng mày dài, uy phong lẫm liệt. Người còn lại chính là thiếu tông chủ của Thiên Nhạc Tông lúc trước, Nhạc Cương Cực.
Vẻ mặt Nhạc Cương Cực không được tự nhiên, cũng có phần không tình nguyện. Anh ta nhìn lên lầu hai, em gái đang nói cười với cái tên nhóc kia, lại càng tức giận hơn. Nhưng chuyện này cha đã quyết định, anh ta không thể ngăn cản.
Ngô Bình bước nhanh đến, chắp tay cười nói: “Nhạc tông chủ, đã để ông đợi lâu”.
Người đàn ông trung niên vội đứng dậy, chắp tay ôm quyền, cười nói: “Cậu đây chắc hẳn là Ngô trưởng lão, tại hạ Nhạc Thiên Ba, được gặp mặt với các hạ”.
Hàn huyên vài câu, Nhạc Thiên Ba nói đến chuyện chính, ông ta nói: “Con gái nhà tôi đã mang thai, tôi và Cương Cực nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn nên thuận theo tự nhiên, để con bé và Đào Thành thành hôn. Nhưng Đào Thành là đệ tử quý giáo, vì vậy ba cha con chúng ta mới đến cửa bàn bạc chuyện này”.
Ngô Bình nghiêng đầu nói: “Đào Thành, xuống đây”.
Đào Thanh đang nói cười vui vẻ, nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, mau chóng xuống lầu.
Anh ta nhìn mọi người, cười nói: “Lão đại, anh có gì dặn dò sao?”
“Nhà họ Nhạc đến bàn hôn sự, anh có gì muốn nói không?”
Đào Thành cười nói: “Đương nhiên là cầu còn không được”.
“Vậy được, chuyện kết hôn này cứ quyết định như vậy, chọn ngày lành tháng tốt rồi hai người thành hôn”.
Sau đó, lại nói thêm vài câu hàn huyên. Ngô Bình cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, uống mấy ly với cha con họ Nhạc.
Rượu quá ba chén, thức ăn đủ vị, Nhạc Thiên Ba khẽ thở dài, nói: “Thiên Nhạc Tông gặp nguy sớm tối, con gái tôi có thể tìm được chỗ về lúc này, tôi và Cương Cực cũng an tâm rồi”.