Lúc này Ngô Bình mới đứng dậy, vỗ đầu nói: “Cảm ơn mọi người, tôi không sao rồi”, sau đó lấy vài viên đan dược ra chia cho những người này. Không đợi họ còn chưa kịp phản ứng, anh đã biến mất không thấy đâu.
Về đến chỗ Giang Sơ Nhan đứng, anh cười nói: “Người dân ở đây đúng là rất tốt”.
Giang Sơ Nhan: “Công tử, nơi này vẫn chỉ là một nơi nhỏ trong Vạn Phúc Thần Thổ, những nơi lớn hơn thì sẽ sầm uất hơn, cũng an toàn hơn”.
Ngô Bình: “Nơi này rất tốt, ngược lại những nơi quá lớn dễ thấy, tôi thấy có không ít đồ ăn ngon. Đi thôi, chúng ta đi ăn thử”.
Hai người tìm một nơi ăn cơm, Ngô Bình còn uống một bình rượu. Ở bên cạnh cũng có vài thực khách, thế là Ngô Bình chào một người lớn tuổi trong đó.
“Chú ơi, cháu là thầy luyện đan, muốn thử trình độ của mình, không biết phải đến nơi nào?”
Ông lão cười nói: “Ồ, cháu đi dọc theo con đường này, cuối đường có một ngôi bằng gạch màu xanh lam, nơi đó là nơi kiểm tra các sư sơ cấp, chủ yếu là phân biệt dược liệu, luyện chế các loại đan dược sơ cấp”.
Ngô Bình: “Nơi này của chúng ta có thầy luyện đan không?”
Ông lão cười nói: “Đương nhiên là có, chỉ là không nhiều, tổng chỉ có ba người thôi, chỉ có thể luyện chế vài đan dược sơ cấp nhưng đó đã quá đủ với nơi nhỏ bé này của bọn tôi rồi”.
Nói rồi một tu sĩ mặc đồ vàng bước vào, ông lão lập tức nói: “Cậu nhìn xem, nói đến là đến, người đó là một trong ba thầy luyện đan, thầy luyện đan Phùng”.
Ngô Bình bước đến chào hỏi, thầy luyện đan Phùng rất khách sáo, nghe nói Ngô Bình muốn kiểm tra bèn nói: “Anh bạn học thuật luyện đan ở đâu thế?”
Ngô Bình: “Tự học”.
Người này nghe xong thì lắc đầu: “Không có người dạy, e là cậu khó mà trở thành thầy luyện đan”.
Ngô Bình cười nói: “Không biết, danh hiệu thầy luyện đan ở bên ngoài có được công nhận ở Vạn Phúc Thần Thổ không?”
Thầy luyện đan Phùng: “Đương nhiên có thể, ước mơ của tôi là trở thành một thầy luyện đan Nhất Đỉnh”.
Trò chuyện với anh ta một lúc, Ngô Bình biết các thầy luyện đan ở đây cũng giống thầy luyện đan bên ngoài, thế là anh lập tức lấy huy hiệu thầy luyện đan Tam Đỉnh của mình ra nói: “Thầy luyện đan Phùng, tôi là thầy luyện đan Tam Đỉnh”.
Thầy luyện đan Phùng khá ngạc nhiên, sau đó cúi người thật thấp: “Chào thầy luyện đan Tam Đỉnh”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi đến đây là vì mong người nhà có thể an cư ở đây”.
Thầy luyện đan Phùng cười nói: “Đó là vinh hạnh của nơi đây, anh tên là gì?”
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình”.
Trò chuyện với nhau về vài kinh nghiệm trong phương diện luyện đan, thầy luyện đan Phùng vô cùng ngạc nhiên, cực kỳ bái phục Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi thăm về giá nhà ở đây thì biết những ngôi nhà nằm trên núi là đắt nhất, một căn nhà tiện nghi nhất được bán với giá hàng trăm triệu tiền Tiên. Tiền Tiên là tiền tệ được người dân ở đây sử dụng nhiều nhất, còn tiền Đại Đạo, chỉ có những người có tu vi cao mới biết sử dụng.
Tối đó, thầy luyện đan Phùng sắp xếp một nơi ở cho Ngô Bình và Giang Sơ Nhan. Thế là Ngô Bình nhân cơ hội luyện chế một ít đan dược, vì anh biết ngày mai chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong vùng đến tìm mình, xin anh luyện
chế một ít đan dược.