Trương Tây Linh vừa lái xe vừa cười nói: “Từ khi biết giáo chủ sắp tới, mọi người đều rất vui và mong được gặp người”.
Ngô Bình: “Vội vàng muốn tôi hoá giải thần chú trên người thế à?”
Trương Tây Linh cười trừ: “Giáo chủ nói vậy cũng đúng, Hắc Thiên Giáo cần giáo chủ tới cứu, nếu không có người thì môn phái sẽ bị huỷ diệt mất”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói Song Tiên của Lĩnh Nam là hộ pháp của giáo phái à?”
Ngày xưa, khi lấy được phiền ngọc trên người của Song Tiên, Ngô Bình rất muốn biết lai lịch của nó.
Trương Tây Linh: “Song Tiên là hai kẻ phản bội nên đã bị đuổi đi từ lâu, nghiêm khắc mà nói thì họ không phải người của giáo phái”.
Ngô Bình: “Hả? Song Tiên khi ấy đã là cao thủ cảnh giới Địa Tiên rồi, sao lại bị đuổi?”
Trương Tây Linh giờ chỉ muốn lấy lòng Ngô Bình nên đáp: “Giáo chủ, Song Tiên đã trọm một bảo bối của Hắc Thiên Giáo, sau đó bị giáo chủ cũ phát hiện, người đã trị tội và đuổi họ khỏi giáo phái”.
Ngô Bình: “Bảo bối gì thế? Sau có tìm lại được không?”
Trương Tây Linh lắc đầu: “Đó là bảo vật mà các đời giáo chủ coi trọng nhất, nghe nói có liên quan đến truyền thừa vô thượng của tiền sử. Tiếc là giáo chủ cũ đã mất mạng trong lúc truy sát Song Tiên. Giáo chủ mới thì còn quá trẻ, tu vi cũng thấp, phải nhờ các trưởng lão bảo vệ, nhưng giờ cũng mất tích rồi, Hắc Thiên Giáo như hổ mất đầu nên rất cần giáo chủ tới để xoay chuyển tình thế”.
Ngô Bình chỉ thấy hứng thú với món bảo vật ấy nên hỏi: “Ông từng bảo giáo chủ cũ có một kho báu, bảo bối bị mất tích cũng thuộc kho báu ấy à?”
Trương Tây Linh: “Vâng, truyền thừa của Hắc Thiên Giáo rất lâu đời rồi nên gốc rễ mọc sâu lắm, các môn phái nhỏ không bì kịp đâu”.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi Cát Thành, nhà của Trương Tây Linh là một ngôi nhà ba tầng, bên cạnh có một bãi cỏ lớn, trồng rất nhiều hoa cỏ, ngoài ra còn có ao cá và đài phun nước.
Chiếc xe đỗ trước nhà, Trương Tây Linh mở cửa xe cho Ngô Bình rồi nói: “Giáo chủ, đây là nhà tôi, mời!”
Ngô Bình: “Được đấy, người nhà ông cũng ở đây à?”
Trương Tây Linh: “Thưa giáo chủ, tôi chỉ có một cô con gái, năm nay vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm việc”.
Ngô Bình: “Con gái ông còn ít tuổi thế chắc vợ ông trẻ lắm hả?”
Trương Tây Linh cùng thời với Đông Phật Tiên Sinh nên đã rất nhiều tuổi rồi, nhưng con gái ông ta mới ngoài 20 nên Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên.
Trương Tây Linh: “Hơn 20 năm trước, khi tôi chưa gia nhập Hắc Thiên Giáo, tôi bị kẻ thù truy sát và trốn đến Á Mã. Khi ấy, tu vi của tôi đã bị mất hết, lại còn sắp chết đến nơi nên chỉ làm ăn mày bên đường”.
“Lúc đó, vợ tôi mới 17 tuổi, là một người rất lương thiện, bà ấy đã mời bác sĩ đến chữa cho tôi. Một năm sau, tôi đã khôi phục tu vi, còn bà ấy cũng tròn 18, thế là chúng tôi đến với nhau”.
Nói đến đây, Trương Tây Linh bắt đầu có vẻ bi thương: “Năm con gái tôi lên ba, kẻ thù lại tìm đến, sau đó dùng vợ tôi để uy hiếp tôi, bắt tôi tự phế tu vi”.
“Vợ tôi biết nếu tôi làm vậy thì chắc chắn sẽ bị kẻ thù giết nên đã cố ý cứa tay vào dao, con dao được tẩm độc nên bà ấy đã mất ngay. Tôi giết bọn đó xong, nhưng không kịp cứu vợ mình”.
Ngô Bình không ngờ Trương Tây Linh lại từng trải qua chuyện buồn như vậy, anh nói: “Người trong giang hồ thì sẽ gặp nhiều chuyện khó nói”.