Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Huyền Bạch không vội nói vào chuyện chính ngay, ba người trò chuyện vui vẻ đến khi kết thúc bữa ăn.

Lam Nguyệt đi rửa bát, bấy giờ Kim Huyền Bạch mới nghiêm túc nói: “Đảo Thanh Long đang rất loạn, phiền cậu đến đó một chuyến”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, nhưng mục đích của chuyến đi này là gì ạ?”

Kim Huyền Bạch: “Thứ nhất là chữa trị cho những người bị tà ma nhập. Thứ hai là thuần phục các bĩnh sĩ không nghe lệnh, đừng nương tay quá, cần đánh cứ đánh, cần giết cứ giết! Thứ ba là thanh tẩy thế lực còn sót lại của quân sư”.

Đây là lần thứ hai Ngô Bình nghe thấy Kim Huyền Bạch nhắc đến quân sư, anh hỏi: “Quân sư là ai ạ?”

Kim Huyền Bạch: “Tác dụng của quân sư tương đương với giám quân. Khi tôi vắng mặt, quân sư sẽ có địa vị cao nhất. Quân sư tên là Bàng Xung, có thực lực rất mạnh, hiện đang bế quan tu luyện. Sau khi ông ta xuất quan, có khả năng sẽ thay thế vị trí thần tướng của tôi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Danh hiệu của chú cũng có thể bị tước luôn ạ?”

Kim Huyền Bạch thờ ơ nói: “Một khi ông ta đột phá thì dù không nói ra, nhưng tôi cũng phải nhường vị trí của mình cho ông ta”.

Dứt lời, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Tôi trông cậy cả vào cậu, nếu cậu xử lý xong ba việc này cho tôi thì cậu sẽ là tả thần tướng của tôi mãi mãi”.

Ngô Bình chớp mắt: “Đương nhiên cháu sẽ cố hết sức”.

Kim Huyền Bạch: “Đi theo tôi”.

Ngô Bình đi theo ông ấy vào phòng sách, Kim Huyền Bạch mở một chiếc va li ra, bên trong có một bộ chiến phục màu vàng, ông tay áo thêu hình rồng, trên vai cũng có huy hiệu hình rồng được làm một bảo thạch.

Bộ chiến phục này được làm từ một chất liệu đặc biệt, chạm vào có cảm giác vừa trơn vừa mềm.

Kim Huyền Bạch nói: “Đây là quân trang của Thanh Long Quân. Cậu mặc nó vào thì sẽ trở thành một thành viên của đội quân, Huy hiệu thể hiện quân hàm của cậu là tả thần tướng. Có nó rồi thì cậu được phép tiền trảm hậu tấu, đề bạt hoặc loại bất kỳ một thành viên nào tuỳ ý”.

Ngô Bình: “Vâng, cháu hiểu rồi”.

Kim Huyền Bạch hài lòng nói: “Đi đi, trong vòng ba ngày phải tới đó, tôi sẽ bảo Lam Nguyệt gửi địa chỉ cho cậu”.

Lam Nguyệt tiễn Ngô Bình ra về, sau đó đưa cho anh một mảnh giấy có ghi địa chỉ của đảo Thanh Long.

Lam Nguyệt nói: “Vị trí của đảo này thay đổi liên tục, vị trí này có tác dụng trong mười hai tiếng”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi”.

Lam Nguyệt nhìn anh rồi nói: “Ngô Bình, nhớ bảo vệ bản thân. Chuyến này anh đi, nếu thắng sẽ nổi danh khắp chốn, còn thua thì thịt nát xương tan, hồn bay phách tán”.

Ngô Bình cười nói: “Cô cứ yên tâm, nếu tôi dám đi thì phải chắc chắn sẽ thành công”.

Tạm biệt Lam Nguyệt xong, Ngô Bình tranh thu thu xếp cho người nhà và Thiên Long thật nhanh chóng.

Đến mười giờ tối, anh cầm theo máy định vị rồi bay lên cao. Tốc độ bay của anh ở mức trung bình, 12 giờ 37 phút là tới đảo Thanh Long.


Ngô Bình xuyên qua tầng mây thì nhìn thấy một hòn đảo rộng trên chục nghìn km vuông. Trên đảo có núi, có hồ, có rừng và thảm cỏ, đương nhiên cũng có sa mạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK