Ngô Bình: “Không cần đâu, có hai Võ Thần thì nhằm nhè gì”.
Sau đó, Ngô Bình và Lạc Trường Sinh lên xe đến quận Aichi.
Đây là quận đứng tốp ba về kinh tế ở Đông Doanh, nhân khẩu hơn bảy triệu dân, ở đây có rất nhiều xí nghiệp nổi tiếng.
Oda Tamura chiếm được quận này đủ thấy thực lực mạnh cỡ nào.
Xe đi giữa chừng thì Ngô Bình hỏi: “Ông Lạc, giết Oda Tamura rồi, ông ó thể chiếm được Aichi và Shizuoka không?”
Lạc Trường Sinh: “Đứng sau Oda Tamura có nhiều thế lực mạnh lắm, dù giết được lão rồi thì cùng lắm tôi chỉ thâm nhập được chút thôi, chứ chưa chiếm hoàn toàn được”.
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng chắc có thể lấy được một phần Aichi”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế đừng bỏ lỡ cơ hội, chiếm nhiều vào”.
Lạc Trường Sinh: “Vâng”.
Lúc này, có một căn nhà rất lớn ở vùng quê của Aichi, hiện đang có rất nhiều khách khứa ở đây.
Căn nhà này là của Oda Tamura, gia tộc nhà lão mạnh nhất ở đây, nhưng phất lên nhờ làm ruộng, vì thế vẫn giữ nhà cũ lại. Mỗi dịp lễ tết, lão lại về đây.
Hiện giờ, Oda Tamura đang ngồi ở phòng khách, năm nay lão đã 109 tuổi, nhưng trông chỉ như hơn 40, ngồi cạnh lão là bảy người đàn ông cũng đã trên trăm tuổi.
Những người này đều là chiến hữu của Oda Tamura, năm xưa họ cùng nhau xâm chiếm Viêm Long, giết người phóng hoả. Lúc này, họ đang hàn huyên về chuyện ở Viêm Long năm nào.
Một ông lão cười nói: “Tôi nhớ ngày xưa quá, Oda, ông có nhớ cuộc thi lần đó không? Có một trăm cô gái Viêm Long bị lột sạch đồ rồi đứng trước mặt chúng ta. Trong cuộc thi năm đó, chúng ta đã thi xem ai có thể ngủ với nhiều cô gái nhất, cuối cùng ông đã thắng vì chiến được với 13 cô một lúc”.
Oda Tamura cười lớn nói: “Trí nhớ của ông tốt thật đấy, tôi gần như quên rồi”.
Một ông lão khác lại nói: “Còn cuộc thi chém đầu người nữa, tôi chém được 53 người là mỏi hết tay rồi, thế mà ông Oda chém được những 309 người”.
Oda Tamura nói: “Người Viêm Long đông như thế, giết bớt đi cho đỡ chật đất”.
Lúc này, Ngô Bình và Lạc Trường Sinh đã xuất hiện ở bên ngoài, có người hỏi: “Hai vị là khách ạ?”
Lạc Trường Sinh nói: “Vào thông báo với ông Oda là có bạn cũ tới chúc mừng”.
Người đó vội vàng chạy vào thông báo, Oda Tamura nhanh chóng đi ra, khi nhìn thấy là Lạc Trường Sinh thì ngẩn ra.
Lạc Trường Sinh đã thay đổi diện mạo trông trẻ hơn nên lão ta không nhận ra.
Ngô Bình quan sát Oda Tamura, lão ta cao một mét năm mươi lăm, người Đông Doanh thường lùn tịt.
Lão ta để đầu trọc, mặt rất gầy, hỏi: “Hai vị biết tôi à?”
Ngô Bình lớn giọng nói: “Biết chứ, ông là Oda Tamura, đã phạm rất nhiều tội ác ở Viêm Long! Tiếc là ông trời chưa gọi ông về nên nay tôi đến giúp đây”.