Tiểu Vũ lắc đầu: “Cảnh giới của Pháp Sư là cảm ứng những quy luật tự nhiên, hiệu quả tạm ổn. Nhưng anh Ngô sở hữu linh lực thì khác hẳn, anh có thể sử dụng linh lực, điều khiển trật tự, muốn làm gì tuỳ thích”.
Ngô Bình nói: “Anh chỉ còn thiếu thiên môn. Chắc hẳn khi mở thiên môn sẽ có thu hoạch khác nữa”.
Tiểu Vũ tiếp lời: “Em từng đọc một quyển sách cổ có nhắc đến thiên môn. Thiên môn dùng để khai thông thiên ý, chỉ có ‘cảnh giới Thông Thiên’ trên Pháp Sư mới miễn cưỡng làm được. Tu sĩ của cảnh giới Thông Thiên được gọi là Thiên sư, có thể mượn thiên ý hành sự”.
Ngô Bình bảo: “Xem ra, bình thường tu sĩ đều phải tu luyện Tôi Thể tầng chín viên mãn rồi mới có thể tiếp tục tu luyện”.
Tiểu Vũ đáp: “Đúng vậy, nhưng không phải ai cũng làm được, dù sao thì Tôi Thể tầng chín cũng rất khó. Vậy nên dần dần đã có người dùng thủ đoạn, từ Tôi Thể tầng ba, tầng năm, tiến thẳng đến cảnh giới Nguyên Thần. Chính ra, anh mới là tu sĩ chính thống hoàn chỉnh”.
Hai người đang trò chuyện thì ngoài cửa đột nhiên vẳng đến tiếng khóc đầy thê lương và oán hận. Tiếng khóc lúc xa lúc gần, có khi vang ngay bên tai, có khi lại gần như không nghe thấy.
Tiểu Vũ lập tức biến sắc, thì thào nói: “Anh Ngô à, có thể có ma quái!”
“Ma quái?”, Ngô Bình hỏi: “Cũng là quái vật sao?”
Tiểu Vũ giải thích: “Sau khi con người chết đi, có thể biến thành ma. Nếu ma dị hoá thì sẽ thành ma quái. Ma quái khó đối phó nhất, vô hình vô chất…”
Nói đến đây, đôi mắt cô ấy bỗng sáng rỡ: “Anh đã khai phá linh lực, thế thì không cần sợ nữa. Ma quái cũng sợ linh lực”.
Ngô Bình hơi cau mày, nói vọng ra ngoài: “Cút ra xa, đừng làm ồn đến tôi!”
Nói xong, một bóng phụ nữ liền xuất hiện trong sân, quay lưng với Ngô Bình, tiếng khóc kia càng lớn.
Ngô Bình cười khẩy, vẫy tay một cái, một bàn tay liền bay ra. Nó to bằng tấm ván cửa, đè bóng ma kia xuống đất.
“Ầm ầm ầm!”
Anh đập ma nữ xuống đất mấy cái liền, ma nữ choáng váng nói: “Xin tha mạng. Tôi biết lỗi rồi!”
Ngô Bình thu tay về, tóm ma nữ lại gần, nhận thấy cơ thể đối phương bán trong suốt, vẻ ngoài thanh tú, nhưng gương mặt trắng bệch, còn thè lưỡi ra.
Anh cau mày, vươn tay kéo mạnh lưỡi ma nữ rồi thả ra.
“Tách!”
Lưỡi có tính đàn hồi nên đập mạnh vào mặt ma nữ, khiến ma nữ đau đớn hét lên.
“Đừng thè lưỡi nữa”, anh quát mắng.
“Vâng”, ma nữ vội vàng cúi đầu, vẻ mặt rất sợ hãi.
Ngô Bình hỏi: “Cô ở đây khóc la cái gì?”
Ma nữ nói: “Thật ra vì có ít người đến đây quá, thấy có người xuất hiện, tôi rất vui nên muốn thu hút sự chú ý của anh thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Cô là ma ở đây à?”
Ma nữ gật đầu: “Một trăm năm mươi năm trước, ở đây không còn được yêu vật bảo vệ. Quái vật xông vào, khiến cả thành phố chết hết”.
Ngô Bình híp mắt: “Cô nói gì cơ, không còn được yêu vật bảo vệ? Có một con yêu vật bảo vệ thành phố của các cô à?”