Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai con chó không dám đứng lên, cứ thế bám dưới đất chậm rãi dịch đến dưới chân Ngô Bình.

Ngô Bình vươn tay sờ đầu chúng nói: “Hai con chó cũng biến dị rồi, lạ thật”.

Đường Băng Vân: “Chồng ơi, là vì linh khí sao?”

Ngô Bình: “Đến hiện tại, anh vẫn chưa cảm nhận được linh khí, chắc chắn còn có thứ gì đó khác”.

Một con chó đen như thể nghe hiểu Ngô Bình đang nói gì, nó lắc đuôi, cả người nhướn về trước.

Ngô Bình: “Mày muốn dẫn tao đi đến đó?”

Con chó đen lập tức đứng lên, đi một bước quay đầu ba lần chạy về phía trước, Ngô Bình và Đường Băng Vân lập tức đi theo.

Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Con chó này có thể hiểu con người nói gì sao?”

Ngô Bình: “Không có gì lạ cả, trí thông minh của hai con chó đen không khác gì đứa trẻ mười tuổi, ngoài việc không biết nói tiếng người thì cái gì cũng hiểu”.

Con chó đen còn lại cũng chạy sang, Ngô Bình đi theo mấy mét thì nhìn thấy một cái hố rất lớn. Cái hố này có hình trụ giống một cái cột đập xuống từ trên trời tạo ra cái hố này, đường kính hơn ba trăm mét.

Xung quanh cái hố rất sạch sẽ, nhìn xuống dưới sâu đến mấy trăm mét, bên dưới tối đen bị khói màu đen che phủ, thi thoảng còn có tiếng người.

Ngô Bình biết bên dưới có người, thế là kéo Đường Băng Vân đến một bên thầm nói: “Băng Vân, em ở đây đợi anh, anh xuống dưới xem sao”.

Đường Băng Vâng: “Rốt cuộc dưới đó có gì thế?”

Ngô Bình: “Anh không biết, đi rồi mới biết được”.

Dặn dò Đường Băng Vân xong, anh đáp xuống đáy hố. Xuống đến bên dưới, anh nhìn thấy cách đó mấy mươi mét có ba người đang vây quanh một vật thể phát sáng hình quả trứng, nhỏ giọng nói.

“Anh Lam, rốt cuộc đây là thứ gì thế? Chúng ta dùng mọi cách cũng không thể mở nó ra được”.

Một người khác nói: “Dù là gì thì nó có thể mở ra tiến hóa cho mạng sống, chắc là vật không tầm thường. Chúng ta phải nhanh chóng đem nó đi”.

“Tiếc là chúng ta không có pháp khí chứa đồ, nếu không cũng không cần đợi đến giờ”, người thứ ba nói: “Mặc dù chúng ta đã bày bố trận pháp Mê Sương nhưng chắc chắn sẽ có cao nhân tìm đến. Hôm nay chúng ta có thế nào cũng phải đem nó đi”.

Vừa nói xong, hắn bỗng cảm thấy sau gáy đau đớn, sau đó ngất xỉu.

Hai người còn lại rất ngạc nhiên, vừa xoay người lại cũng đều bị đánh một gậy, ngất xỉu.

Ngô Bình nhìn ba người hôn mê, sau đó ném cây gậy sắt trong tay đi, anh phủi tay rồi nhìn vật thể phát sáng đó.


Đồ vật này cao khoảng ba mét giống một quả trứng phóng to, phát ra ánh sáng đom đóm màu vàng xanh. Anh mở nhìn thấu vạn vật thì thấy bên trong có một luồng năng lượng cực mạnh, nhìn thấu vạn vật của anh không thể nhìn xuyên qua được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK