Carlos cả kinh, thốt lên: “Không ngờ cậu lại giết bán thần! Lôi Thần sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu sẽ gánh chịu hình phạt tàn khốc nhất!
Ngô Bình đáp: “Nói nhảm nhiều quá!”
Anh vẫy tay, bốn long vệ liền tấn công thuộc hạ của Carlos. Trận chiến khốc liệt bắt đầu. Cùng lúc ấy, Viêm Dương nhào về phía trước, tóm được Carlos.
Kẻ cầm đầu bị bắt, những người còn lại mất hết sức chiến đầu. Ngoài mấy người bị giết, phần còn lại đồng loạt đầu hàng.
Ngô Bình vừa nhìn Carlos vừa nói: “Carlos, sau này phải ngoan ngoãn làm việc cho tôi”.
Dứt lời, anh dùng khối luỹ thuật để khống chế Carlos.
Anh hỏi Amado: “Bên cạnh Carlos chỉ có một nhân vật lợi hại này à?”
Amado đáp: “Cậu chủ, những người khác cũng không hề yếu kém. Nhưng thuộc hạ của cậu chủ quá giỏi, nên mới khiến họ trông có vẻ không mạnh”.
Thực lực của long vệ, ngay cả Ngô Bình ngày xưa còn chưa làm gì được. Những kẻ uống thuốc biến đổi gen cấp thấp này dĩ nhiên không phải đối thủ của họ.
Sau đó Ngô Bình bảo Carlos dốc toàn lực phối hợp với Amado tiếp quản địa bàn. Cả nhóm người đi đến trụ sở chính của Carlos - một biệt thự rộng lớn toạ lạc tại Monterrey.
Trong phòng khách, Carlos đứng trước mặt Ngô Bình, ánh mắt đờ đẫn.
Ngô Bình hỏi: “Ông từng gặp Lôi Thần chưa?”
Carlos đáp: “Tôi từng gặp rồi, thưa cậu chủ”.
“Thực lực của Lôi Thần ra sao?”, đây là vấn đề mà anh khá quan tâm.
Carlos trả lời: “Cậu chủ. Lôi Thần từng giết một kẻ mạnh phương Đông. Lôi Thần bảo người đó là cao thủ Động Tàng”.
Ngô Bình kinh ngạc, không ngờ Lôi Thần đã giết người của cảnh giới Động Tàng! Có điều anh cũng không lo lắng, anh có cách của mình, giết một Lôi Thần không tính là chuyện khó.
Người cần đối phó có năng lực quá mạnh, anh phải chuẩn bị thêm. Lục lọi trong nhẫn một lúc, anh tìm được một cái hồ lô da vàng.
Hồ lô da vàng này được anh cắt ra từ hổ phách, khi dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh thấy một luồng sáng chói loá bên trong nó, đâm vào khiến anh không mở mắt ra nổi.
Nhưng nay đã khác xưa. Hiện tại tu vi của anh đã tăng vọt, nhãn lực cũng mạnh hơn. Giờ quan sát lần nữa, anh lờ mờ nhìn thấy một luồng quang ảnh ngồi trong hồ lô. Quang ảnh này được bút vẽ ra một gương mặt, với hàng chân mày vàng, đôi mắt xanh, miệng chỉ là một đường kẻ.
Có một luồng ánh sáng chết chóc phía trước quang ảnh này. Ánh sáng chết chóc đó dài một tấc, màu đỏ lấp lánh, to bằng ngón tay út, không ngừng biến dạng thay đổi.