Ngô Bình đáp: “Đại Thương đã diệt vong từ lâu, bây giờ là thời đại mới”.
Âm Cửu Chúc im lặng trong giây lát: “Đại Thương không còn ư? Thật đáng tiếc, ta không thể trả thù nữa!”
Ngô Bình nói: “Tà ma truyền độc đến ngày nay, tuy chúng bị phong ấn trong thời không, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một ít thoát ra, tấn công Nhân tộc”.
Âm Cửu Chúc hừ giọng: “Tà ma đã tồn tại từ thời Tiên quốc, ta chỉ tạo ra nhiều nhất mà thôi”.
Ngô Bình bảo: “Bất luận thế nào, chuyện tà ma cũng do ngươi mà ra!”
Âm Cửu Chúc cười quái dị: “Do ta mà ra thì đã sao?”
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Ngươi là nhiệm vụ lớn thứ ba của ta. Ta phải giết chết ngươi!”
Âm Cửu Chúc cười lạnh lùng: “Ngươi cảm thấy ngươi giết được ta sao?”
Ngô Bình đáp: “Đúng là rất khó. Nếu ngươi dễ dàng bị giết chết đến thế, Đại Thương đã chẳng giữ ngươi lại đến tận bây giờ”.
Âm Cửu Chúc bảo: “Ngươi hiểu được là tốt! Ở đây có một đại trận trấn áp, nếu không thì thực lực của ta còn mạnh hơn bây giờ gấp trăm lần! Trước mặt ta, ngươi sẽ nhỏ bé như loài giun dế, không đáng nhắc đến!”
Ngô Bình nói: “Ngươi cứ việc khoác lác đi, ta vẫn sẽ giết ngươi thôi!”
Lời vừa dứt, Ngô Bình đã lấy lò quẻ ra, mở nắp lò rồi tóm lấy Âm Cửu Chúc.
Âm Cửu Chúc thoắt cái đã tránh đi, nhưng vừa xuất hiện ở nơi khác thì Ngô Bình đã xuất hiện ở ngay sau lưng. Ngô Bình túm cổ Âm Cửu Chúc rồi ném mạnh vào lò quẻ.
Rơi vào lò quẻ, Âm Cửu Chúc cười nhạo: “‘Sao hả, muốn luyện ta bằng cái lò vớ vẩn này?”
Ngô Bình đáp nhẹ: “Đúng thế. Cái lò vớ vẩn này tên là lò quẻ, vừa khéo, ta cũng tinh thông ý nghĩa Quẻ”.
Nói xong, lò quẻ bắt đầu chạy. Anh dùng sức vận hành, lò quẻ liền phát ra tiên quang. Ở bên trong, Âm Cửu Chúc cảm thấy không ổn, bèn giận dữ quát: “Ngươi to gan lắm!”
Ngô Bình đáp trả: “Đương nhiên là ta rất to gan, nếu không thì làm sao luyện chết ngươi?”
Anh vừa vận hành lò quẻ vừa dung hợp Đại Đạo của kẻ mạnh kỷ nguyên vào quẻ, từ đó tăng cường uy lực của lò quẻ.
Dần dần, Âm Cửu Chúc bắt đầu la hét thảm thương, vừa hoảng sợ vừa tức giận, cuối cùng thì lớn tiếng chửi bới. Âm Cửu Chúc càng mắng chửi, lửa lò của Ngô Bình càng cháy lớn.
Cháy được một ngày, Âm Cửu Chúc đã trở nên yếu ớt: “Tha cho ta một lần, ta sẽ cho ngươi lợi ích”.
Ngô Bình hỏi: “Lợi ích gì, có giá trị hơn đan dược được luyện từ ngươi không?”