Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Chỉ là một nghi thức thôi mà, em đừng lo thế. À, khi nào anh được gặp hai vị lão tổ”.

Đường Băng Vân: “Đêm trăng tròn, Canh Tổ sẽ ở trạng thái tốt nhất, khi ấy chúng ta sẽ đi”.

Ngô Bình nhẩm tỉnh, còn hơn chục hôm nữa mới đến ngày trăng tròn: “Ừm”.

Tám giờ, Đường Băng Vân dẫn Ngô Bình đến tổng bộ của Đường Môn.

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình đến đây, tổng bộ của Đường Môn nằm ở một trấn tên là Đường tại phía Bắc của Thục.

Thị trấn này toàn những ngôi nhà cổ kính, tường trắng ngói xanh, xe tiến vào đây cũng phải đi chậm hơn.

Ngô Bình phát hiện người qua lại ở đây cũng giống với những nơi khác, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy người ở đây từ già đến trẻ, cả nam và nữ đều biết võ.

Ngô Bình cảm thán: “Xây dựng tổng bộ ở đây đúng là ý hay”.

Đường cười nói: “Anh mới chỉ thấy mặt ngoài thôi, càng đi vào trong mới là những kiến trúc lâu đời thật sự”.

Quả nhiên sau đó Ngô Bình đã thấy có một ngôi nhà cao lớn, bên ngoài có thành hào cổ kính.

Anh nói: “Băng Vân, chúng ta xuống đi bộ đi”.

Đường Băng Vân đồng ý: “Được”.

Hai người xuống xe rồi đi trên một con đường nhỏ được lát bằng đá vụn, hai bên đường trồng rất nhiều hoa, cùng với đó là các sạp hàng nhỏ, hàng ăn, cửa hàng, tiệm hoa quả, cửa hàng rượu và thuốc lá, tiệm làm đầu…

Ngô Bình cười hỏi: “Các cửa hàng này đều do thành viên của Đường Môn mở à?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Đường Môn đông qua, nhiều người tập trung ở một nơi sẽ phát sinh nhiều nhu cầu trong cuộc sống, vì thế ngay từ đầu mọi người đã xây dựng tổng bộ thành mô hình thị trấn, tự sản tự tiêu là tiện nhất”.

“Chủ các cửa hàng ở đây đều là người nhà của thành viên thuộc Đường Môn, họ làm ăn ở đây cũng có thể tăng thêm thu nhập”.

Ngô Bình: “Thế cũng được, người về hưu hay người nhà của các thành viên đều có việc làm. Đường Môn như một xí nghiệp lớn vậy”.

Đường Băng Vân cười nói: “Đúng thế, Đường Môn cũng đầu tư vào nhiều xí nghiệp lắm, không mong kiếm được tiền đâu, chỉ cần cung cấp đủ việc cho mọi người là được rồi. Ví dụ như khách sạn, siêu thị, xưởng sắt thép, trạm thuỷ điện của tập đoàn Thục Vương ấy, cũng chỉ để cung cấp công ăn việc làm cho mọi người thôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Quy mô của Đường Môn phải như một quốc gia thu nhỏ, muốn cai trị tốt không phải chuyện dễ”.

Họ đi thêm một lúc thì có hai đứa bé khoảng 7,8 tuổi chạy từ trong một cửa hàng ra.

Hai đứa trẻ cầm kiếm gỗ rồi khua múa, biên độ của động tác rất lớn, sau đó cứ thế đánh vào người Ngô Bình.


Ngô Bình vội tránh đi, song cũng không bận tâm nhiều. Nhưng có một người phụ nữ mập mạp bước ra từ trong cửa hàng, cô ấy quấn tạp dề, sau đó giơ tay lên đánh vào người một đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK