Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình cau mày hỏi: "Nhà họ Bạch rất mạnh sao?"

Chu Ngọc Nhan: "Rất mạnh! Theo tôi được biết thì nhà họ Bạch có hai cao thủ cảnh giới Địa Tiên".

Với tình hình hiện tại của anh thì quả thực không thể đối phó với Địa Tiên. Anh gật đầu: "Vậy tôi nghe theo cô".

Sau khi trả phòng, Chu Ngọc Nhan và Ngô Bình lên kiệu, tiếp tục đi về phía trước. Lúc đó đã là nửa đêm, trên đường chẳng có ai. Sau khi đi được hơn một trăm dặm, đằng sau đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập, rõ ràng không chỉ có một con ngựa.

Khi đoàn người ngựa này đi ngang qua chiếc kiệu, một người chặn ở trước kiệu. Mấy người phu khiêng kiệu chỉ đành dừng lại.

Người đứng chắn kiệu cao to lực lưỡng, cao giọng nói: "Người trong kiệu là ai, mau lộ diện cho ta xem".

Chu Ngọc Nhan vén rèm lên, lạnh lùng nói: "To gan, dám chặn cả kiệu của khách tu?"

Người kia không hề bị doạ sợ, hắn chỉ lạnh lùng đáp: "Hoá ra là khách tu. Xin lỗi, chúng tôi là hộ vệ nhà họ Bạch đang truy đuổi kẻ sát nhân".

Chu Ngọc Nhan hạ rèm kiệu xuống, đáp: "Vậy thì đuổi theo kẻ đó đi, chặn kiệu của tôi làm gì?"

Người kia liếc nhìn chiếc kiệu, đáp: "Cô có thể cho tôi vào trong kiệu xem không? Nếu không còn ai khác thì chúng tôi sẽ để cô đi".

Chu Ngọc Nhan giận dữ đáp: "Kiệu của tôi mà đám tiện dân các người dám đòi vào bên trong sao?"

Người đàn ông cau mày đáp: "Vậy thì xin đắc tội!"

"Anh dám!", Chu Ngọc Nhan toả ra khí tức đe doạ.

Người đàn ông kia cười lạnh đáp: "Mặc dù cô là khách tu nhưng chúng tôi là người nhà họ Bạch đấy. Vẫn mong cô phối hợp với chúng tôi!"

Nói rồi, hắn ta dùng thanh đao dài vén rèm kiệu lên.

Vào khoảnh khắc rèm kiệu bị vén lên, một ánh đao loé lên. Gã đàn ông kia kinh hãi vội vã vung đao lên đỡ nhưng thanh đao kia nhanh như chớp đã chém đứt nửa cánh tay của hắn. Sau đó, yết hầu hắn đột nhiên va chạm với một thứ sắc lạnh, máu tươi tuôn ra xối xả.

Ngô Bình tay cầm đao đứng trước kiệu, trong mắt đầy sát khí. Anh lạnh lùng nói: "Người giết người nhà họ Bạch các người chính là ông đây, không sợ chết thì lao lên!"

Đám người kia hét lên một tiếng rồi quất ngựa phi tới muốn giết Ngô Bình.

Ngô Bình hai tay cầm đao, khí tức thâm sâu khó lường. Đột nhiên, anh di chuyển nhanh như một thanh đao sắc bén. Trong nháy mắt, tên đi đầu đã bị chém làm đôi.

Ngô Bình một mình một đao tả xung hữu đột. Đám gia đinh nhà họ Bạch đương nhiên không ai xứng làm đối thủ của anh, cho nên đều bị giết tại chỗ.

Sau khi giết xong tên cuối cùng, chân Ngô Bình hơi run lên, anh vội vã lên kiệu rồi nói nhỏ: "Mau đi thôi".

Chiếc kiệu tiếp tục đi rất nhanh. Chưa đi được bao lâu thì Ngô Bình phun ra một ngụm máu. Ban nãy anh dùng hết sức bình sinh giết địch, chân khí đi vào cả những kinh mạch chưa được đả thông gây tổn hại đến các kinh mạch này.

Chu Ngọc Nhan lúc này lại cười, nói: "Không ngờ anh lại mạnh đến vậy. Anh đâu có phải người mới, phải là cao thủ tu luyện trăm năm rồi ấy chứ!"


Ngô Bình: "Cô Chu, phải tìm được một nơi yên tĩnh, tôi muốn đột phá cảnh giới. Không có sức mạnh thì làm gì ở đây cũng khó".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK