Ngô Bình đáp: “Ông yên tâm, chú ổn rồi ạ. Nửa tháng nữa là chú sẽ khoẻ như người bình thường”.
Lý Vân Đẩu mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Chú cháu khỏi bệnh thì ông cũng bớt lo”.
Ngô Bình: “Chảu bảo chú ngủ luôn trên tầng, ông đừng làm phiền chú”.
Lý Mai dẫn Ngô Mi đi chơi vẫn chưa về.
Ngô Bình mệt mỏi cả ngày nên ăn uống qua loa rồi về phòng nghỉ luôn.
Sáng hôm sau, anh lại điều trị cho Lý Đông Hưng tiếp, sau đó kê đơn thuốc cho ông ấy sắc uống. Tiếp đó, anh lại lái xe đến khu vui chơi để chữa trị cho các bạn nhỏ.
Anh mất cả buổi sáng ở đây, sau đó ở lại ăn trưa rồi mới về nhà vì nhận được điện thoại của Lý Vân Đẩu.
Anh về sơn trang thì thấy có một người thanh niên nằm giữa phòng khách, chân trái của người đó đã bị gãy, còn bị nội thương nên đang nằm rên ư ử.
Ngô Bình biết người này, đó là con chai của Lý Đông Hưng, tên là Lý Hoằng Đào, năm nay 20 tuổi, đang du học nước ngoài, anh từng gặp cậu ta một lần ở tiệc nhà họ Lý.
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, Hoằng Đào bị người của bang Rắn Độc đánh, cháu mau cứu nó”.
Lý Hoằng Đào có vẻ đau đớn, do bị trúng ám thủ nên phải dùng một cách đặc biệt mới hoá giải được.
Ngô Bình quan sát rồi hỏi: “Hoằng Đào, cậu bị ai đánh?”
Lý Hoằng Đào tái mặt đáp: “Bác sĩ Ngô, là một người mặt đen, tay như cái búa ấy, hắn đập một cái là đùi tôi gãy luôn, đã thế toàn thân khó chịu như sắp chết ấy”.
Ngô Bình thở dài: “Không khó chịu mới lạ, cậu trúng Thiết Sa Chưởng rồi”.
Lý Hoằng Đào biến sắc mặt hỏi: “Bác sĩ Ngô, vậy là vô phương cứu chữa rồi ư? Tôi sẽ chết sao?”
Ngô Bình đáp: “Cậu đừng lo, tôi chữa được”.
Nói rồi, anh kê một đơn thuốc rồi bảo người đi mua, còn mình thì bắt đầu châm cứu cho Lý Hoằng Đào.
Anh vừa điều trị vừa hỏi: “Ông ơi, bang Rắn Độc dám ra tay với người nhà họ Lý ư?”
Lý Vân Đẩu cau mày: “Theo lý thì không dám đâu. Bang Rắn Độc là bang phái giang hồ, họ không liên quan gì đến nhà mình cả, chuyện hôm nay lạ quá!”
Ngô Bình: “Ông, chuyện này bất thường nên mình phải tra cho rõ. Nếu là hiểu lầm thì bắt họ xin lỗi và bồi thường, vậy chuyện coi như xong. Còn nếu là họ cố tình thì không còn gì để nói nữa”.
Lý Đông Hưng: “Chủ của bang Rắn Độc là Đỗ Hạo Dương, Đơn Dị Nhân và Hoàng Khai, cả ba đều không đơn giản, vì thế không xung đột là tốt nhất”.
Ngô Bình: “Đúng, nên mình phải điều tra rõ đã”.
Lý Vân Đẩu gật đầu rồi nói với Lý Đông Hưng: “Đông Hưng, con chơi khá thân với Đỗ Hạo Dương, con thử hỏi nhé”.
Lý Đông Hưng gật đầu, sau đó gọi ngay cho Đỗ Hạo Dương, điện thoại kết nối, sau vài câu chào hỏi khách sáo, Lý Đông Hưng vào thẳng vấn đề.
Ngô Bình có thể nghe rõ giọng của Đỗ Hạo Dương trong điện thoại: “Anh Lý, con trai anh đã động vào nhầm người”.
Lý Đông Hưng vội hỏi: “Ai vậy?”