Tựu chung cứ như thể Nghiêm Tùng đã trúng phải lời nguyền nào đó, từ một người đang vô cùng khỏe mạnh chỉ thoáng chốc đã bệnh tật đầy mình không thể cứu nổi.
Vừa mới hồi phục được một chút, Nghiêm Tùng liền run run cất lời: “Tôi bị sao vậy?”
Ông ta rất tuyệt vọng, vì đang làm trong bộ máy nhà nước nên tuyệt đối không thể gặp chuyện gì, bằng không thì dù năng lực giỏi và giao thiệp rộng đến mấy cũng sẽ mất sạch.
Bác sĩ gia đình không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành im lặng hồi lâu.
Nghiêm Tùng càng cuống hơn: “Nói đi, rốt cuộc tôi thế nào?”
Bác sĩ đáp: “Ngài bộ trưởng, bệnh của ngài chỉ e không thể cứu nổi nữa, từ giờ trở đi ngài chỉ có thể nằm nghỉ ngơi tại giường”.
“Không thể nào, ngày nào tôi cũng rèn luyện sức khỏe, sao lại bị bệnh được!” Ông ta hét to, nhưng vì tỳ khí bất túc nên thoạt nghe chẳng lộ ra chút khí thế nào.
Đúng lúc này, Nghiêm Kim Lương chạy xộc vào, quỳ sụp xuống đất: “Con xin lỗi bố, tất cả đều là lỗi của con!”
Nghiêm Tùng nhìn chằm chằm con trai mình: “Con đã làm gì?”
Nhìn người cha già yếu của mình, khuôn mặt Nghiêm Kim Lương giàn giụa nước mắt nước mũi, gã kể lại đầu đuôi sự việc.
“Nhà họ Lý? Sao bọn họ lại dám chống đối nhà họ Nghiêm chúng ta?”, Nghiêm Tùng cảm thấy quá khó tin, song sau đó lại nảy sinh nỗi sợ hãi cùng cực.
“Tiên Quân?! Nói vậy tức là đối phương đang trả thù chúng ta?”
Đúng lúc này, thư ký đưa điện thoại tới, vẻ mặt nặng nề cất lời: “Sếp, cậu cả đổ bệnh, vừa ngã xuống liền trở thành người thực vật, hiện giờ đang dốc toàn lực cấp cứu!”
Nghiêm Tùng kinh hãi: “Gì cơ?!”
Thư ký cúi thấp đầu: “Còn nữa, con trai của cậu cả cũng đột nhiên được chẩn đoán mắc bệnh nặng”.
Nghiêm Tùng đau xót trong lòng: “Trời ơi! Thế này là muốn cả nhà họ Nghiêm diệt vong mà!”
Ông ta còn chưa nói xong thì lại có một người khác chạy xộc vào phòng: “Ngài bộ trưởng, cậu hai đang họp thì đột nhiên trúng gió, hiện vẫn đang cấp cứu. Cả con của cậu hai cũng thình lình lên cơn co giật liên tục trong lúc ra ngoài với bạn gái, còn tự cắn trúng lưỡi mình, chảy quá nhiều máu, hiện thời đang được cấp cứu khẩn cấp”.
Trong lòng Nghiêm Kim Lương sợ hãi tột độ, gã run giọng cất lời: “Bố, con sẽ đi xin nhà họ Lý tha cho chúng ta”.
Nghiêm Tùng hít sâu một hơi: “Cầu xin cũng vô ích thôi, đưa điện thoại cho bố, bố muốn mời vị kia ra mặt giúp!”
Người Nghiêm Tùng muốn mời chính là Thánh Nhân, bởi vì ông ta cũng được coi như một thành viên của tập đoàn Thánh Nhân, ông ta tin Thánh Nhân sẽ không vứt bỏ mình.
Điện thoại vừa được kết nối, bên kia đáp sẽ điều tra luôn. Nhưng chỉ một lát sau đã thấy gọi lại, đối phương lạnh lùng nói: “Nghiêm Tùng, ông đắc tội với người không nên đắc tội, đến Thánh Nhân cũng không thể nào cứu được ông, tự cầu phúc đi”. Sau đó lập tức dập máy luôn.
Nghiêm Tùng sững người, sau đó cảm thấy tuyệt vọng tột độ, đến cả Thánh Nhân cũng không đồng ý giúp đỡ, nhà họ Nghiêm tiêu tùng thật rồi!
Quả thật nhà họ Nghiêm đã hoàn