Anh đi tới tiêu cục thì phát hiên không có nhiều tiêu sư ở đây, tổng tiêu đầu cũng không thấy đâu nên đã gọi một tiêu sư lại hỏi: “Mọi người đi chuyển hàng hết rồi à?”
Tiêu sư kia đáp: “Đúng, tiêu cục vừa nhận một đơn lớn, tổng tiêu đầu cũng đích thân đi vận chuyển hàng”.
Ngô Bình gật đầu, định đi kiếm gì ăn nên nói: “Đến quán rượu Vạn Phúc ở đối diện đi, tôi mời”.
Ngô Bình quyết định đến đó ăn là vì một là đây cũng là sản nghiệp của tiêu cục, hai là vì gần, qua cửa sổ cũng có thể quan sát tình hình của tiêu cục.
Các tiêu sư nghe thấy vậy thì đều hoan hô rồi chạy đi ngay.
Ngô Bình đặt vài bàn ở đây, để các tiêu sư được ăn uống thoải mái. Anh đã kiếm được một khoản kha khá, chỉ mời họ một bữa này thì cũng không hết được.
Họ vừa uống vài chén thì thấy có một nhóm người mặc đồ trắng khiêng một cái quan tài bằng vàng xuất hiện trước cửa.
Một tiêu sư nói: “Tiêu đầu Ngô, họ làm gì thế nhỉ?”
Ngô Bình đứng dậy nói: “Để tôi ra xem”.
Dứt lời, anh đi ra cửa thì thấy một tiêu sư đang tiếp họ.
Thấy Ngô Bình đi tới, tiêu sư kia nói: “Tiêu đầu Ngô, họ muốn thuê mình chuyển cái quan tài vàng này đến Tây Vực”.
Tây Vực là một vùng ở cực Tây, trên đường đi phải băng qua hơn chục đế quốc hoàng triều, một quãng đường vừa dài vừa nguy hiểm nên thường chỉ có các tiêu cục lớn mới dám nhận.
Nghe thấy thế, Ngô Bình nói ngay: “Phạm vi vận chuyển của tiêu cục chúng tôi chỉ quanh mấy quận trong hoàng triều Đại Tề thôi, chứ không đến Tây Vực”.
Một người đàn ông cao gầy mũi cao, mắt dài nói: “Anh đừng từ chối vội, chủ nhà tôi sẽ trả các anh 500 nghìn tiền Linh”.
Ngô Bình giật mình, vì 500 nghìn tiền Linh tương đương với 60 triệu lạng vàng, đúng là mối lớn.
Người mặc đồ trắng: “Sao, tiêu cục ta có nhận không?”
Ngô Bình: “Xin lỗi, chuyện này lớn quá nên cần chờ tổng tiêu cục của chúng tôi về thì mới quyết được”.
Người kia: “Không sao, khi nào tiêu cục của các anh về thì tôi sẽ quay lại”, dứt lời, người đó đã sai những người khác khiêng cái quan tài đi.
Họ đi rồi, tiêu đầu trước đó nói: “Tiêu sư Ngô, 500 nghìn tiền Linh bằng lợi nhuận cả chục năm của mình đấy! Không biết tổng tiêu đầu có nhận không nhỉ!”
Ngô Bình: “Nhưng đoạn đường vận chuyển rất dài, lại có vô vàn nguy hiểm, chỉ e có không còn sống mà về tiêu tiền thôi”.
Tiêu đầu kia gật gù: “Cũng phải, nghe nói Tây Vực rất nhiều cướp, trong đó không thiếu cường giả Thần Thông, đúng là thực lực của mình chưa đủ thật”.
Ngô Bình: “Hơn nữa có trời mới biết trong cái quan tài vàng đấy đựng cái gì”.
Xử lý xong việc này, Ngô Bình tiếp tục quay lại bàn uống rượu.
Ăn xuống xong, anh về nhà thì thấy Mẫn Nhi đang dọn dẹp và giặt giũ cho mình.
Anh hỏi: “Mẫn Nhi, em sống ở đây thấy sao?”
Mẫn Nhi: “Chị Tuyết Kỳ đối xử với em rất tốt, giờ còn có thêm chị Thanh Ninh nữa, hai chị ấy đã dạy em rất nhiều thứ”.
Ngô Bình gật đầu: “Họ đều là tiểu thư nhà quyền quý, em cố mà học”.
Hoàng hôn, Ngô Bình nghe thấy tiếng xe ngựa, anh biết Hàn Tuyết Kỳ đã về nên vội ra xem.