Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình ngắt máy xong thì Trương Hậu Bảo đã ngẩn người ra, hắn nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu vừa gọi cho ai thế?”

Ngô Bình bình thản đáp: “À, thị trưởng Vân Kinh ấy mà”.

Trương Hậu Bảo thoáng ngạc nhiên rồi cười lạnh nói: “Thị trưởng Vân Kinh? Sao cậu không chém luôn là chủ tịch tỉnh đi!”, rõ ràng hắn không tin, vì dẫu sao thị trưởng cũng là một nhân vật lớn, sao một người vào tù ra tội như Ngô Bình có thể quen biết được?

Ngô Bình nói: “Cậu không tin thì thôi, tôi nghĩ chắc không lâu nữa là cậu sẽ nhận được điện thoại của bố mình đấy”.

Trương Hậu Bảo chột dạ, không biết có nên tin hay không.

Lúc này, Tô Văn và Vương Kiêu Đằng đã ngồi xuống chỗ phía sau Ngô Bình, đó cũng là chỗ ngồi trước kia của họ.

Tô Văn đã biết thân phận của Ngô Bình rồi, hơn nữa còn bị Trác Khang doạ cho một trận nên chỉ cúi đầu, chứ không dám nói gì.

Vương Kiêu Đằng thì ngược lại, thấy Ngô Bình ngồi cùng bàn với Đào Như Tuyết, hắn ta bực mình rồi lạnh giọn nói: “Ngô Bình, lớp trưởng chỉ khách sáo với mày chút thôi, mà mày dám vào thật à? Da mặt cũng dày phết nhỉ?”

Ngô Bình cau mày, Vương Kiêu Đằng đúng là chán sống rồi!

Anh cầm cốc nước trên bàn rồi ném vào người Lư Tuấn Phi đang ngồi ở hàng ghế phía trước.

Lư Tuấn Phi đau điếng người, lập tức nổi giận, nhưng ngoái lại thì thấy Ngô Bình đang lạnh lùng nhìn mình.

“Lại đây”, Ngô Bình nói, anh không thể khách sáo với loại tiểu nhân này nữa nên mới ném cái cốc vào người anh ta.

Lư Tuấn Phi nhăn mặt rồi bước tới, sau đó hỏi: “Ngô Bình, anh muốn thế nào?”

Ngô Bình cười phá lên: “Không thế nào cả, theo lý mà nói thì cậu làm thế với tôi thì tôi sẽ vùi dập nhà cậu, để cả nhà cậu không thể ngóc đầu lên được nữa”.

Lư Tuấn Phi hoảng loạn, tay nắm chặt thành quyền: “Tôi làm chuyện có lỗi với anh thì cũng phải đền tội rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Anh ta biết Ngô Bình không doạ mình, với quan hệ của anh với ông ba nhà họ Từ và Trác Khang cùng Đường Tử Di thì Ngô Bình có thể dễ dàng đạp đổ nhà họ Lư ngay.

Ngô Bình chỉ vào Vương Kiêu Đằng: “Cậu ta cứ lởn vởn trước mặt làm tôi ngứa mắt quá. Tôi cho cậu ba phút để đá cậu ta ra khỏi Vân Kinh!”

Lư Tuấn Phi đang buồn vì nhà họ Lư tuột dốc, tài sản hao hụt nhanh chóng, từ cả chục tỷ giờ chỉ còn hơn tỷ, ngoài ra còn bị nhà họ Đường và Trác Khang chèn ép. Vì họ đều là bạn của Ngô Bình nên làm gì được nhà họ Lư thì cứ làm.

Vì vậy, khi nghe Ngô Bình nói thế, anh ta lập tức lạnh mặt nhìn Vương Kiêu Đằng.

Không lâu trước đó, nhờ có Lư Tuấn Phi mà Vương Kiêu Đằng đã nhận được khá nhiều dự án lắp đặt. Hiện giờ, các dự án đều đang trong quá trình thực hiện, sau này ít nhất hắn ta cũng kiếm được mấy triệu.

Thấy Lư Tuấn Phi nhìn mình, Vương Kiêu Đằng run sợ nói: “Tuấn Phi, cậu đừng nghe nó, nó là cái thá gì chứ, sao có thể đạp đổ nhà họ Lư cậu được?”

“Im mồm!”

Lư Tuấn Phi lạnh giọng nói: “Tôi đã chuyển nhượng hết cổ phần của sơn trang Thái Khang rồi nên cậu không cần thi công công trình ấy nữa, à phí thi công đợt đầu tôi cũng không trả cho cậu đâu”.

Vương Kiêu Đằng đần mặt ra, không trả thù lao ư? Hắn ta đã phải cầm cố nhà cửa đất đai để lấy tiền thi công dự án này đó.


Vương Kiêu Đằng vội nói: “Tuấn Phi, cậu không thể như vậy được, chúng ta là anh em tốt mà…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK