Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tay hắn ta xuất hiện một loại binh khí có hình thù kì lạ, giống kiếm nhưng không phải kiếm, mũi nhọn có hai cái gai nhọn, chỉ về phía Ngô Bình, Ngay lập tức, trong thiên địa vang lên vô số âm thanh nỉ non, đây là một loại nguyền rủa, đó là một loại trừng phạt, cả người Ngô Bình lập tức cảm thấy không được tự nhiên, tựa như ở trên trời lẫn dưới đất, đang có hàng vạn, trăm triệu sinh linh đều đang nguyền rủa anh chết không được tử tế.

Nhưng vào lúc đó, Bia Công Đức trong cơ thể của anh bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sức mạnh công đức dồi dào xuất hiện ở bên ngoài cơ thể của anh. Sức mạnh công đức và sức mạnh thần phạt lập tức phát ra âm thanh “xèo xèo” tiêu diệt lẫn nhau.

Ngô Bình tò mò mà nhìn cảnh này, nói: “Ta nói này, không có thủ đoạn nào khác à? Nếu như không có, thì để ta ra tay”.

Sắc mặt của Lăng Vân Đại Thần trở nên khó coi, uy lực của thần phạt vô cùng mạnh mẽ, hắn ta không nghĩ đến trên người của người này có được một lượng công đức nhân loại khổng lồ như thế, khiến cho thần phạt cường đại không có tác dụng với anh!

Trong tay của Ngô Bình xuất hiện Thiên Cực Kiếm, anh chém vào trong không trung, ở phía sau lập tức xuất hiện mười ba bóng kiếm. Tu luyện ba năm, anh đã đem một kiếm này và thiên ngoại nhất kiếm, thiên thượng tam kiếm, thiên hạ cửu kiếm cùng với kiếm đạo vương tọa trong vô thượng kiếm đạo dung hợp lại, từ đó sinh ra uy lực không thể tưởng tượng được.

“Tam Thế Luân Hồi Trảm!”

Anh nhẹ nhàng nói ra tên của chiêu này, một đường kiếm quang ba màu chém về phía Lăng Vân Đại Thần. Kiếm quang này, không bị thời gian và không gian hạn chế, biểu cảm trên mặt Lăng Vân Đại Thần thậm chí còn không kịp biến hóa, kiếm quang đã trả lên người hắn ta.

Tam Thế Luân Hồi Trảm, một kiếm trảm tam thế, một kiếm nhập luân hồi!

Trên mặt của Lăng Vân Đại Thần vừa mới xuất hiện biểu cảm sợ hãi, Thánh Hoàng Tử Thanh bỗng nhiên gõ nhẹ một cái, kiếm quang mà Ngô Bình chém ra lập tức ngừng ở trên trán của Lăng Vân Đại Thần, cách chỉ một centimet!

Ngô Bình liếc nhìn Tử Thanh một cái, vốn anh tính toán muốn một kiếm chém Lăng Vân Đại Thần, nhưng nếu Tử Thanh đã ngăn cản, anh lập tức thu lại kiếm quang, cười nói: “Đại thần, không sao chứ? Một kiếm này của ta không biết nương tay, xin lỗi”.

Sắc mặt của Lăng Vân Đại Thần muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu, hắn ta nhìn Ngô Bình thật sâu, sau đó ôm quyền nói: “Đa tạ”. Sau đó lại yên lặng ngồi trở về.

Hơn một ngàn vị thiên kiêu đang ngồi đều mở to hai mắt nhìn, thực lực của Ngô Bình mạnh mẽ, khiến cho nhận thức về Nhân Vương của bọn họ rối loạn, Nhân Vương có thể mạnh mẽ đến như vậy sao?

Ngô Bình ôm quyền với mọi người, lập tức xoay người trở về, ngồi vào chỗ ngồi ban đầu của mình.

Thánh Hoàng Tử Thanh vô cùng cao hứng, nói: “Tấu nhạc”.

Mọi người thoải mái chè chén, chỉ có một hàng người của Thần Tộc là không hề có hứng thú, trận chiến vừa rồi, đã khiến cho Thần Tộc mất mặt.

Ngô Bình đi xuống, kính rượu cho ba vị Chúa Tể và Dược Lão.

Dược Lão kéo Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Tiểu Bình, làm tốt lắm! Ta đã không vừa mắt tên nhãi con này từ lâu rồi”.

Trần Hoài Long ngồi ở bên cạnh, ông cười ha hả, nói: “Tiểu Bình, Con đường Chúa tể sắp mở ra rồi, đến lúc đó cậu cũng đi một chuyến đi”.

Ngô Bình: “Viện trưởng, khi nào thì Con đường Chúa tể bắt đầu?”

Trần Hoài Long: “Còn bốn ngày nữa, Lần này thiên kiêu các tộc đều sẽ đi sấm quan, tộc của chúng ta cũng có trên vạn thiên kiêu đến tham dự”.

Ngô Bình đã nghe đến Con đường Chúa tể từ lâu, anh hỏi: “Viện trưởng, nghe nói Con đường Chúa tể có mười hai ải, mười hai ải này do ai thành lập? Mục đích để làm gì?”

Trần Hoài Long cười nói: “Mười hai ải này là do Thiên Đến tạo nên từ thuở sơ khai của Thánh Cổ Đại Lục, mục đích để bồi dưỡng thiên kiêu của tộc. Khi đó, vạn tộc có chung một kẻ thù, gọi là “Hoang”. Hoang nuốt lấy vạn tộc làm thức ăn, vô cùng tàn bạo. Sau này, Thiên Đến thống lĩnh vạn tộc phong ấn Hoang. Sau này, khi Thiên Đến ngã xuống, Thần tộc xuất lực nhiều nhất nhân cơ hội quật khởi”.


“Thiên Đế!”. Ngô Bình ngơ ngác, ở thời không chiều thấp của hắn, cũng có Thiên Đế. Nói như vậy, Thiên Đế ở nơi đó có phải là Thiên Đế ở đây phóng ra không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK