Người phụ nữ xuất hiện bên ngoài cửa, cô ta cảm thấy cứ như đang nằm mơ, có điều cô ta rất gan, không ngờ lại quay lại căn phòng, sau đó nhìn xuống hai người trong vườn thông qua khung cửa sổ đã vỡ.
“Quả nhiên là anh chờ ở đây”. Đối phương lạnh lùng nói với vẻ đầy sát khí.
Ngô Bình: “Anh chỉ có một mình thôi sao?”
Người đó cười khẩy: “Giết anh thì mình tôi là đủ rồi”.
“Vậy sao? Đồng bọn của anh đã chết trong tay tôi”. Ngô Bình đả kích anh ta.
Đối phương gằn giọng hừm lên: “Mặc dù tôi không biết anh đã dùng cách gì để giết anh ấy nhưng lúc này đây, dù cho anh có năng lực phi thường thì cũng nhất định phải chết”.
“Ầm”.
Một tiếng động lớn vang lên, một luồng sáng vút lên sau lưng cậu, một chiếc kiệu tám góc khổng lồ bay lên trời, trên kiệu có vẽ vô số phù văn với vô số chuỗi ngọc đong đưa. Sau đó, chiếc kiệu xoay chầm chậm, xung quanh lập tức xuất hiện từ trường rất mạnh, Ngô Bình đứng trong trường lực, cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, muốn nhấc tay lên cũng rất khó.
Người đó cười lạnh lùng, tiến về phía Ngô Bình, nói: “Thế nào hả? Có phải anh đang cảm thấy cơ thể không thể nào cử động, thần hồn thì bị giữ chặt không?”
Ngô Bình: “Pháp bảo tốt. Nếu như đồng bọn của anh có nó thì có thể sẽ không bị tôi giết chết”.
Người đó hét lên: “Dám động đến kẻ trộm mệnh, anh đúng là gan to bằng trời, nói đi, muốn chết sao đây?”
Ngô Bình thở dài, nói: “Các người chỉ có hai người thôi sao?”
“Anh giết chết anh ấy, tôi lại phải tìm bạn đồng hành mới, tôi nhất định phải từ từ giày vò anh đến chết”. Anh ta hằm hằm nói.
Ngô Bình: “Chắc các anh không chỉ tìm đến mỗi Lâu An Dân đâu nhỉ?”
Người đó hừm một tiếng, nói: “Đương nhiên rồi, muốn chặt đứt long mạch của Trung Châu thì nhất định phải có người trong triều đồng ý, nếu không đâu dễ gì làm”.
Ngô Bình hỏi: “Người đó là ai?”
Đối phương lắc đầu: “Một người sắp chết như anh, biết được để làm gì?”
Lúc này, ánh trăng sáng như đĩa bạc lơ lửng trên cao, bóng hai người họ đổ dài trên mặt đất.
Ngô Bình cúi đầu liếc mình chiếc bóng, nói: “Trả lời đúng sự thật”.
Một chiếc bóng men theo mặt đất, xông lên trên bóng của đối phương, người đó bỗng cảm thấy mất kiểm soát, tinh thần cũng bị khống chế.
“Anh đã tìm đến ai?”, Ngô Bình hỏi.
“La Tinh Uyên, La Trụ Quốc”. Đối phương đáp.
“Các anh chỉ có hai người sao?”
“Đúng vậy, chỉ có hai người”.
“Còn kẻ trộm mệnh nào khác biết chuyện này không?”
“Không có, đây không phải chuyện lớn gì, thường sẽ không cho những kẻ trộm mệnh khác biết”.
Ngô Bình: “Nghe nói kẻ trộm mệnh như các anh có thể trộm đi khí vận của mặt đất để dùng, hiệu quả thế nào hả?”
Đối phương đáp: “Sau khi chúng tôi trộm khí vận của mặt đất, thường thì sẽ chuyển đến nơi sống và cư trú của mình, vậy thì chỗ đó sẽ có rất nhiều thiên tài được sinh ra”.
“Vì sao các anh lại chọn Trung Châu?”
“Thời gian trước, chúng tôi vô tình phát hiện ra khí vận của Trung Châu rất thịnh, đến cả một số nhân vật lớn ở Thần Kinh cũng cảm nhận được, thế nên hai người chúng tôi đã quyết định cướp đi khí vận ở đây”.
Người đó vừa dứt lời thì trên đỉnh đầu bỗng có ánh sáng trắng vụt ra, bí anh của anh ta cầm một thanh kiếm nhỏ, nhảy ra, không ngờ anh ta đã phá được sự trói buộc từ Huyền Ảnh Công của Ngô Bình và xông về phía Ngô Bình.
Ngô Bình thấy đối phương có thể phản kháng thì nói với giọng nguy hiểm: “Giết”.