Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình giật mình, sực nhớ đến Liễu Kim Long có một sư đệ là đô đốc cấm quân, thủ lĩnh của ba mươi ngàn Thần Long Vệ, sao anh ta lại ở đây?

“Chẳng phải Thần Long Vệ là cận vệ của hoàng đế sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Cậu rất thắc mắc, dù Đông Vương có gặp chuyện thì cũng không đến lượt Thần Long Vệ bao vây chỗ này, chức trách của Thần Long Vệ là bảo vệ hoàng đế, và chỉ nghe mệnh lệnh của hoàng đế.

Tần Cự Phong nhìn về phía hoàng cung rồi nói: “Hoàng đế qua đời rồi”.

Ngô Bình rất bất ngờ, hoàng đế chỉ còn ba năm nữa là thoái vị, sao lại qua đời?

Tần Cự Phong: “Tình hình trong cung được bảo mật tuyệt đối, nhưng binh mã các nơi đều có dấu hiệu rục rịch. Tôi nghi ngờ có phần tử làm loạn trong cung, nếu không thì sao hoàng đế lại qua đời được?”

“Chuyện này có liên quan gì đến Đông Vương?”, Ngô Bình nhìn Tần Cự Phong: “Anh nói thật cho tôi biết đi”.

Tần Cự Phong buồn bã.

“Ba tiếng trước, Đông Vương nhận được mật chỉ của hoàng đế, bảo ông ấy dẫn binh vào cung ứng cứu. Trước giờ Đông Vương luôn trung thành với vua nên lập tức chuẩn bị, nhưng vừa mới tập hợp lực lượng thì Thần Long Vệ đã bao vây phủ Đông Vương rồi”.

Ngô Bình nghe xong thì trầm ngâm một lúc, sau đó thoáng một cái đã biến mất, đến cả Tần Cự Phong cũng không biết cậu đi đâu, chỉ đành giẫm chân, nhìn về phía vương phủ.

Trong vương phủ, Đông Vương đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt căng thẳng, ông ta đang ra một quyết định hết sức quan trọng, quyết định đó liên quan đến sống chết của cả tộc.

Bỗng dưng Ngô Bình xuất hiện ở bên cạnh Đông Vương.

Mắt Đông Vương sáng lên: “Ngô Bình, cuối cùng cậu cũng đến rồi”.

Tần Cự Phong chỉ biết được một ít tình hình, phán đoán của anh ta cũng chưa chắc đúng, vì vậy Ngô Bình phải đến gặp trực tiếp Đông Vương. Dù sao đi nữa, Đông Vương luôn quan tâm đến cậu, dù chuyện hôm nay vì lý do gì thì cậu cũng phải đứng về phía Đông Vương.

“Vương gia, rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì? Ông có biết không?”

Đông Vương gật nhẹ đầu, phất tay bảo những người khác lui xuống trước.

“Thái tử bị lục hoàng tử ép đến đường cùng nên đã làm liều, hạ độc giết chết hoàng đế. Hiện giờ các hoàng tử và hoàng thân quốc thích đang tập trung trong cung, tranh giành hoàng vị. Nhưng người có cơ hội lớn nhất là thái tử và lục hoàng tử”.

Ngô Bình: “Hoàng đế chết thật rồi sao?”

Đông Vương: “Tôi có kênh thông tin của mình, đúng là hoàng đế đã chết, xác đen như mực”.

Ngô Bình: “Ý của vương gia là?”

Đông Vương im lặng hồi lâu, nắm chặt lấy tay vịn của ghế, vuốt tới vuốt lui mấy lượt rồi giật chân mày.

“Ăn cơm vua phải làm việc cho vua, tôi đã nhận được mật chỉ thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Trong mật chỉ của hoàng đế có viết rõ, nếu không kịp cứu giá thì truyền hoàng vị lại cho thập hoàng tử”.

Ngô Bình rất bất ngờ, sao lại thêm một thất hoàng tử nữa?

“Thất hoàng tử là người khiêm tốn nhất trong các hoàng tử, hơn nữa chỉ mới mười bảy tuổi và cũng không có ai nâng đỡ. Lúc tôi xem mật chỉ cũng rất bất ngờ”. Đông Vương nói với vẻ thắc mắc: “Nếu bệ hạ thật sự muốn lập thập hoàng tử, vậy tại sao không nâng đỡ từ sớm?”

“Có khi nào mật chỉ là giả không?”, Ngô Bình nêu ra giả định.

Đông Vương lắc đầu, giọng điệu rất chắc chắn.

“Không giả được đâu, ý chỉ của hoàng đế dùng pháp khí, bên trên không chỉ có âm thanh và hình vẽ mà còn có con dấu của hoàng đế đóng bên trên. Kim ấn đó cũng là pháp khí, nếu không phải hoàng đế thì không thể nào đóng dấu lên được”.

Ngô Bình chau mày, cậu hiểu ý Đông Vương, cậu phải dẫn binh vào cung, hỗ trợ thất hoàng tử không có bệ đỡ nào, mặc dù biết khó thành công nhưng vẫn làm.

“Thập hoàng tử đang ở trong cung sao?”, Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi.

Đông Vương: “Tất cả hoàng tử đều được thái tử triệu vào cung, thập hoàng tử cũng nằm trong số đó”.

“Nhất định phải đi sao?”, cậu hỏi. Trong lòng cậu không muốn dính líu đến chuyện này, dù sao thì người ta tranh giành hoàng vị cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Đông Vương thở dài, nói: “Nhớ năm xưa, tôi xuất thân thấp kém, ăn không đủ no, thêm phần mẹ bị bệnh nặng, tôi chỉ đành ra đường xin ăn. Vừa hay hoàng đế bệ hạ đi ngang qua, cho thái y chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, còn cho tôi một số tiền, cho người sắp xếp ổn thỏa cho người nhà tôi. Nếu không nhờ bệ hạ giúp đỡ thì chắc cả nhà tôi đã chết đói bên đường rồi. Vì vậy sau đó tôi đã đi tòng quân, không ngừng lập công, cuối cùng được phong làm Đông Vương. Cuộc đời này của tôi được bệ hạ ban cho, hành động lần này không thành công cũng thành nhân”.

Ngô Bình xót xa, cậu suy nghĩ rồi hỏi: “Vương gia, trong cung có biến liệu có cao thủ nhúng tay vào không?”

Đông Vương gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK