Chớp mắt đã qua nửa tháng, hôm nay anh đang ở nhà tu luyện thì La Phi Phi gọi điện thoại tới, nói anh chàng nhà giàu cho mượn tiền muốn gặp cô ấy.
Ngô Bình biết người này, họ Chu, tên Chu Ỷ, bố mẹ khá giàu có. Trong trường những cô gái nào xinh đẹp, anh ta đều đã từng theo đuổi. Nhưng người này rất trăng hoa, ngủ với con gái nhà người ta xong thì mấy ngày sau đã chán, chia tay thay bồ mới.
Chu Ỷ đồng ý cho La Phi Phi mượn hai triệu khiến anh rất bất ngờ. Tuy tên họ Chu này giàu có nhưng cũng không đến mức vung hai triệu để đổi lấy một cô bạn gái. Bình quân số tiền anh ta tiêu cho mỗi cô gái chỉ tầm một trăm nghìn thôi.
Anh tới trường, La Phi Phi đang đứng trước cổng trường đợi anh, cô ấy lo lắng nói: "Tiểu Bình, Chu Ỷ đang ở khách sạn, bảo em qua đó".
Ngô Bình thản nhiên nói: "Trả tiền cho anh ta là được rồi, đừng lo, chúng ta cùng đi".
Hai người tới khách sạn đối diện trường. Tới trước số phòng đã hẹn, nhấn chuông hai giây cửa đã mở, hai gã đàn ông lực lưỡng quan sát Ngô Bình và La Phi Phi ngoài cửa, một gã nói: "Đã bảo cô tới một mình cơ mà?"
Ngô Bình đẩy cửa ra, lạnh lùng nói: "Chu Ỷ đâu, tôi tới trả tiền cho anh ta".
Vừa hay bây giờ anh đang có hai triệu.
Cửa mở ra, Chu Ỷ kia đang ôm một cô gái trẻ trung ngồi trong phòng khách, nghe Ngô Bình nói thì cười nhạt: "Thằng nhóc, tao thiếu hai triệu đó sao? Thứ tao cần là La Phi Phi, mày biết điều thì cút đi, đừng để tao khiến mày chết không toàn thây!"
Ngô Bình bước vào trong, nhìn chằm chằm Chu Ỷ: "Tôi trả hai triệu cho anh rồi, lấy không lấy thì tuỳ. Sau này đừng làm phiền Phi Phi, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy!"
Chu Ỷ tức giận, anh ta vỗ bàn: "Đánh nó cho tao!"
Hai gã đàn ông lực lưỡng vừa định ra tay thì đã bị hai quyền của Ngô Bình đánh ngã, sau đó anh bước tới bên cạnh Chu Ỷ đang ngơ ngác, hỏi: "Còn ai không? Hai tên này không đủ cho tôi đánh".
Chu Ỷ vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Thằng nhóc, tao chưa từng chịu thiệt bao giờ, mày đợi đấy!"
Ngô Bình vỗ vai anh ta: "Tôi hiểu y thuật, cơ thể anh có bệnh, chút nữa sẽ vừa lạnh vừa nóng, người đau nhức khó chịu. Anh không muốn đau đớn thì tới tìm tôi mua thuốc. Một toa thuốc một triệu, uống liên tục ba ngày sẽ trị khỏi".
Nói xong anh để mặc Chu Ỷ ngơ ngác đứng đó, dẫn La Phi Phi rời đi.
Ra khỏi khách sạn, La Phi Phi lẩm bẩm: "Tiểu Bình, anh làm vậy được không? Nhà họ Chu có thế lực, nhỡ đâu gây rắc rối cho anh thì không hay".
Ngô Bình: "Anh ta không những sẽ không gây phiền phức cho anh mà còn phải tới cầu cứu anh! Phi Phi, em đi học đi".
Đưa La Phi Phi về trường, anh đang định đi thì có mấy người lạ mặt bao vây anh lại, một người hỏi: "Anh tên Ngô Bình phải không?"
Ngô Bình hỏi: "Tôi là Ngô Bình, các anh là ai?"
Đám người này nhìn nhau, một người nói: "Lưu Thế Dũng ở trấn Bạch Dương là do anh đánh đúng không?"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Lưu Thế Dũng à? Hắn đánh chết anh trai tôi, nhưng nghe nói sau đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi mà".
Một người cười khẩy: "Thằng nhóc, cậu đừng diễn nữa! Đi theo bọn tôi!"
Ngô Bình rất cảnh giác: "Sao tôi phải đi với các anh?"
Người này đưa ra thẻ chứng nhận: "Chúng tôi là ban điều tra chuyên án, nghi ngờ cậu phạm tội giết người, đi theo chúng tôi!"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói bừa".
Người này cười nhạt: "Chúng tôi phá án không cần chứng cứ!"
Ngô Bình đảo mắt, hỏi: "Các anh định làm gì tôi?"
"Đến nơi cậu sẽ biết ngay thôi!", người này chỉ chiếc xe bên cạnh: "Lên xe đi".