Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa đến nửa phút đồng hồ, cửa đã bị đá ra, Tra Thanh Tuyền và Tố Văn Tương xông vào. Tra Thanh Tuyền lướt nhìn xung quanh, tức giận nói: “Quả nhiên cậu ta đã tính kế chúng ta rồi!”

Vẻ mặt Tố Văn Tương khó coi: “Tra trưởng lão, làm sao đây?”

Tra Thanh Tuyền hừ lạnh: “Tôi đã lén thả Truy Tông Phù trên người Thạch Lan, bọn họ chạy không thoát đâu, đuổi theo!”

Bên kia, Ngô Bình và Thạch Lan đã xuất hiện trên một ngọn núi ở Kinh Tây.

Thạch Lan thấy bản thân đột nhiên từ Đại Đô Hội chạy đến núi non hoang vắng thì giật mình.

Không cần đợi cô ta hỏi, Ngô Bình bỗng nhìn cô ta niệm chú, say đó bí chú vang lên, Thạch Lan cảm thấy đầu óc chợt mê man.

Nửa phút sau, cô ta đột nhiên ngồi xuống đất, đầu cúi gục xuống, không hề động đậy.

Niệm bí chú xong, Ngô Bình mau chóng đi đến phía xa, nhìn chằm chằm vào cô ta. Một lát sau, Thạch Lan chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cô ta tỉnh táo, ánh mắt hoảng sợ đã hoàn toàn biến mất.

Ngay lúc ấy, có hai bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là Tra Thanh Tuyền và Tố Văn Tương.

Tra Thanh Tuyền nhìn thấy Thạch Lan đang ở đây, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh Thạch Lan, nhẹ nhàng nói: “Thạch Lan, cô không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ cô”.

Ngô Bình tựa vào một tảng đá, cười lạnh nói: “Tôi nói mà, một tu sĩ Tiên Giới như ông chạy đến học viện quân sự làm gì, thì ra là nhắm đến Thạch Lan”.

Tra Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Cậu tự tìm đường chết!”

Ngay sau đó, hơi thở ông ta bùng nổ, tung ra một luồng hơi thở hùng mạnh mà chỉ có cao thủ có Thần Thông Cảnh mới có được.

Ngô Bình nheo mắt: “Thì ra là tu sĩ Thần Thông!”

“Ầm!”

Mặt đất sau lưng Ngô Bình nổ tung, từ bên trong có một tảng đá to bằng bàn tay lớn vươn ra, hung hăng đập xuống mặt đất phía Ngô Bình.

Cậu lập tức tránh né, lạnh nhạ nói: “Thủ đoạn như vậy không giết được tôi đâu, dùng bản lĩnh thật sự của ông đi”.

Lúc này, Thạch Lan đang ngồi dưới mặt đất bỗng nhiên vươn một tay chụp lấy cổ Tra Thanh Tuyền. Tra Thanh Tuyền kinh sợ, ông ta muốn giãy dụa nhưng cảm thấy cả người mất sức, đồng thời năng lượng trong người bỗng chốc đã bị hút đi.

Thạch Lan thả lỏng tay, Tra Thanh Tuyền yếu ớt ngã xuống đất. Ông ta lúc này, quầng mắt thâm đen, môi trắng nhợt, hai mắt mờ đục, ông ta ngẩng đầu khó khăn, thì thào nói: “Thì ra cô đã thức tỉnh rồi…”

Vừa dứt lời, ông ta đã cứng đờ ngã quỵ dưới đất, da dẻ rạn nứt, phong hóa, chẳng mấy chốc đã biến thành một thi thể khô khốc.

Ngô Bình thấy cảnh tượng như vậy thì giật mình, nhìn Thạch Lan chằm chằm, sợ cô ta cũng sẽ ra tay như vậy với mình.

Sắc mặt Tố Văn Tương tái nhợt, cô ta không ngừng lùi về sau. Lúc này Thạch Lan liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Qua đây”.

Tố Văn Tương thét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nhưng khi cô ta muốn dùng độn thuật thì cảm thấy thân thể mình mất kiểm soát bay lên không trung, sau đó lập tức bay đến trước mặt Thạch Lan.

Tố Văn Tương thét lên: “Đừng giết tôi!”

Thạch Lan sớm đã không còn như cô gái nhỏ lúc trước nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Cô và Tra Thanh Tuyền đã sớm biết thân phận của tôi, nên mới cố ý tiếp cận tôi đúng chứ?”

Lúc này Tố Văn Tương sợ hãi biến sắc, run rẩy nói: “Đúng vậy, cầu xin cô đừng giết tôi”.

Thạch Lan: “Cô và Tra Thanh Tuyền tiếp cận tôi có mục đích gì?”

Tố Văn Tương: “Chúng tôi tiếp cận cô theo lệnh của sư môn, sau đó nghĩ cách có được sự tin tưởng của cô rồi giành lấy chí bảo “Thiên Cực”“.

Thạch Lan cười lạnh: “Dám nhòm ngó đến Thiên Cực, sư môn các cô là môn phái nào?”

Tố Văn Tương đang định lên tiếng thì miệng lại tự động ngậm lại, cô ta cố gắng muốn mở miệng nhưng không thể làm được. Giây tiếp theo, ánh mắt cô ta đầy vẻ kinh sợ, sau đó ầm một tiếng, ngọn lửa màu tiếng bỗng thiêu đốt cả người cô ta, thân thể cô tan thành tro bụi trong ngọn lửa tím đó.

Thạch Lan nhíu mày: “Chú pháp thật ác độc!”

Lúc này, cô ta quay người nhìn Ngô Bình, nói: “Tôi phải cảm ơn cậu”.

Ngô Bình vẫn đứng ở rất xa, cảnh giác nhìn Thạch Lan, cô gái này quá nguy hiểm, cậu không thể không đề phòng.

Thạch Lan như hiểu được sự lo lắng của cậu, bèn nói: “Cậu không cần sợ. Lúc trước cậu không thể tiếp xúc với tôi là vì thần vật Thiên Cực đang ở trong cơ thể tôi, nó có thể hút lấy tất cả năng lượng, bây giờ tôi đã thức tỉnh, nên có thể khống chế được Thiên Cực”.

“Thiên Cực là gì?”, Ngô Bình hỏi.

Thạch Lan: “Là một trong những hung vật tiên thiên mạnh nhất thiên hạ. Kiếp trước tôi và các cao thủ tranh đoạt Thiên Cực, cuối cùng tuy tôi giành được nó, nhưng thân thể cũng bị tổn thương không thể cứu chữa, buộc phải chuyển thế. Thiên Cực thì bị tôi phong ấn sâu trong linh hồn”.

Ngô Bình: “Sao hai người này biết được cô chuyển thế đến đây?”

Thạch Lan: “Muốn tìm được cao thủ chuyển thế cũng không khó, bởi vì những người chuyển thế đầu có thiên phú xuất chúng, căn bản không giấu được. Hơn nữa, thế lực sau lưng hai người này có lẽ đã tìm tôi rất lâu rồi, ít ra cũng phải mười mấy năm rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết cô không đơn giản, vì vậy mới gọi cô thức tỉnh, trảnh để bị Tra Thanh Tuyền tính kế”.

Thạch Lan nói: “Tôi nợ cậu một ân huệ. Sau này nếu cậu gặp rắc rối gì, tôi sẽ giúp cậu giải quyết”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Kiếp trước cô tên gì vậy?”

Thạch Lan nói: “Tên kiếp trước tôi không thể nói, một khi nói ra thì sẽ bị tử địch của tôi cảm nhận được, sau này cậu cứ gọi tôi là Thạch Lan là được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK