Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng Tống, tôi họ Ngô, muốn gặp ông để tìm hiểu vài chuyện”.

Tống Lập Bình hiển nhiên không nhận ra Ngô Bình, nhưng ông ấy vẫn gật đầu: “Mời vào”.

Ngô Bình tìm một cái ghế ngồi uống, nhưng Tống Lập Bình bắt đầu lất tư liệu ra xem, đồng thời hỏi: “Chuyện gì, nói đi”.

Ngô Bình: “Tôi tên là Ngô Bình”.

Tống Lập Bình sửng sốt, ông ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn kỹ lại Ngô Bình, không chắc lắm hỏi: “Cậu là người điều hành quỹ đầu tư từ thiện, cậu Ngô?”

Ngô Bình gật đầu: “Là tôi”.

Tống Lập Bình vội đứng dậy, xấu hổ nói: “Cậu Ngô, thật xin lỗi, tôi không nhận ra cậu, vừa rồi thất lễ rồi”.

Ngô Bình xua tay: “Không sao, tôi đến là muốn tìm hiểu chỗ ông khó khăn về cái gì. Nếu có thể giải quyết, ta nhất định sẽ giải quyết”.

Tống Lập Bình thở dài nói: “Tôi làm bác sĩ khoa nhi mấy chục năm, đã chứng kiến ​​quá nhiều đau khổ, quá nhiều sự chia ly và mất mát. Nhưng đôi khi gặp phải những căn bệnh nan y khó chữa, lòng tôi vẫn rất đau đớn”.

Ngô Bình: “Thế nên khó khăn mà ông nói là có vài bệnh không được điều trị à?”

Tống Lập Bình gật đầu: “Có vài bệnh chỉ có một số tầng lớp đặc biệt mới có tư cách được chữa khỏi, còn người bình thường thì không có cơ hội”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bệnh mà ông nói cụ thể là bệnh gì?”

Tống Lập Bình: “Căn bệnh thường gặp nhất là ung thư, mặc dù hiện nay đã có thuốc điều trị ung thư nhưng giá thành đắt và chỉ được sản xuất với số lượng rất ít, chỉ có rất ít người có cơ hội dùng. Người bình thường không đủ khả năng mua, cho dù họ có đủ tiền mua nhưng cũng chưa chắc có thể có tên trong danh sách mua”.

Nghe ông ấy nói thế, Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc, với sự hiểu biết của cậu với thuốc, muốn chế tạo ra một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh ung thư hoàn toàn không khó, khó nhất chính là kiểm soát giá thành.

Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Mỗi năm ở đây thu nhận bao nhiêu trẻ mắc bệnh ung thư?”

Tống Lập Bình: “Mỗi năm ít thì cũng mấy ngàn người, sau này sẽ có nhiều hơn”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết chuyện này rồi, sắp tới tôi sẽ đưa cho ông một loại thuốc dùng để điều trị thử nghiệm, nếu có hiệu quả tốt, tôi sẽ chế tạo với số lượng lớn”.

Tống Lập Bình rất ngạc nhiên: “Cậu Ngô, loại thuốc cậu nói có thể chữa được bệnh ung thư à? Thuốc này có khác gì với thuốc trên thị trường không?”

Ngô Bình cười nói: “Dĩ nhiên là khác, mặc dù tôi chưa thấy thuốc trên thị trường nhưng chắc cũng có tác dụng phụ mạnh đấy”.

Tống Lập Bình gật đầu: “Đúng thế, tác dụng phụ của những loại thuốc đó rất rõ ràng. Mặc dù có thể cứu sống một người nhưng chúng sẽ gây tổn hại đến các cơ quan trong cơ thể, thậm chí cũng làm hại đến các chức năng miễn dịch ở các mức độ khác nhau”.

Ngô Bình: “Chính là như vậy, thuốc của tôi dựa trên việc nâng cao khả năng miễn dịch của bản thân, tác dụng lớn hơn của nó là loại bỏ tế bào ung thư bằng sức mạnh của chính mình”.

Tống Lập Bình cực kỳ ngạc nhiên, ông ấy biết thật ra cơ thể con người luôn sản sinh ra tế bào ung thư, những tế bào này nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng cơ thể người bình thường có thể kịp thời loại bỏ chúng.

Nếu Ngô Bình nói đều là thật, có thể nâng cao khả năng của cơ thể con người để loại bỏ tế bào ung thư, vậy thì chắc chắn là cách điều trị tốt nhất rồi.

“Cậu Ngô, bao giờ có thể có được loại thuốc này?”, Tống Lập Bình vội hỏi.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lâu thì ba tháng, nhanh thì một tháng”, vì không biết mình sẽ ở lại cấm địa thượng cổ bao lâu nên cậu không thể đưa ra thời gian cụ thể.

Tống Lập Bình rất mong chờ nói: “Thật tốt quá! Nếu loại thuốc này thành công, không chỉ có thể chữa trị cho trẻ em mà còn có lợi cho cả nhân loại”.

Ngô Bình đi một vòng trong trung tâm điều trị, buổi chiều lại quay về biệt thự Hoàng Long.

Hàn Băng Nghiên cũng đi với cậu, hôm nay Ngô Bình không tu luyện, chỉ ở bên cạnh người nhà.

Hôm sau, cậu đến Học viện Hoàng gia như đã hẹn, trong một tòa nhà cổ kính của Học viện Hoàng gia, bên trong có hàng trăm tu sĩ, Mạnh San đứng trên bục nhìn các tu sĩ xung quanh.

Ngô Bình tìm chỗ có ít người rời đứng đó, nhìn trái nhìn phải nhận ra khí tức của các tu sĩ xung quanh đều rất mạnh. Có thể thấy những người này đều là đệ tử kiêu ngạo của các thế lực lớn.

Ngô Bình vừa đến, một người phụ nữ trẻ tuổi mặt trái xoan, dung mạo xinh đẹp cười hỏi: “Đạo hữu tên gì thế?”

Ngô Bình: “Ngô Bình”.

Tu sĩ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, cười nói: “Tôi là Lăng Bộ Phi”.

Bây giờ chỉ có một số các tu sĩ đã tham gia cấm địa thượng cổ đến, Ngô Bình rảnh rỗi bèn nói chuyện phiếm với Lăng Bộ Phi.

Lăng Bộ Phi: “Đạo hữu Ngô được truyền thừa ở đâu thế?”

Ngô Bình: “Tôi là đệ tử của Thái Hoàng Giáo, cô Lăng thì sao?”

Mắt Lăng Bộ Phi sáng lên: “Thái Hoàng Giáo sao? Chị tôi là đệ tử của Thái Hoàng Giáo, tôi cũng từng đến Thái Hoàng Giáo chơi mấy ngày, tôi là đệ tử của Thần Nữ Môn”.

Ngô Bình: “Hân hạnh được gặp”.

Nói được vài câu, hai người đã hiểu thêm về nhau, Lăng Bộ Phi hỏi: “Cậu Ngô là đệ tử xuất sắc của Thái Hoàng Giáo sao?”

Ngô Bình: “Tôi là đệ tử Kiếm Các, nhưng thân phận hiện giờ là trưởng lão Kiếm Các”.

Lăng Bộ Phi dĩ nhiên biết Kiếm Các, cô ta ngạc nhiên nói: “Kiếm Các”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô Lăng chắc biết về Kiếm Các nhỉ”.

Lăng Bộ Phi kính phục nói: “Nghe nói Kiếm Các trước giờ chưa từng có đệ tử, cậu Ngô có thể được Kiếm Các thu nhận thì chắc là rất xuất sắc”.

“Nào có”, Ngô Bình nói: “Tôi chỉ may mắn thôi”.

Lăng Bộ Phi mỉm cười nói: “Cậu Ngô thật khiêm tốn. Theo tôi biết, Kiếm Các có yêu cầu cực kỳ cao với đệ tử của mình. Ngay cả những đệ tử cốt lõi của Thái Hoàng Giáo cũng không được chọn”.

Hình như cô ta rất có hứng thú với chuyện này bèn hỏi: “Sư tôn của cậu Ngô là ba vị kiếm lão sao?”

Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK