“Sức mạnh cấm thiên mà con đang nắm giữ là bao nhiêu?”
Ngô Bình bật cười: “Sức mạnh cấm thiên là do Thiên Cấm phóng ra ngoài, tạm thời con chỉ có thể hiểu được chín phần. Nhưng con không giống Thánh Hoàng, bởi vì khi ta sử dụng đầy đủ Thiên Cấm, thì lại không bị ảnh hưởng. Con đã tự hỏi rất lâu, luyện Thánh Kiếp Đan khó nhất chỗ nào, sau đó mới biết người luyện phải lợi dụng tính chất nghịch chuyển của Thiên Cấm Đan để luyện ra đan dược có phẩm chất cao nhất và đạt đến hiệu quả ngoài sức tưởng tượng”.
Dược Lão nghe vậy rất hài lòng, gật đầu nói: “Đúng rồi! Thánh Kiếp Đan được xếp vào loại đan dược nghịch thiên, một khi nó xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến cả Nhân tộc. Nhưng người nào muốn luyện ra Thiên Cấm đan, phải cần một sức mạnh khác người. Khi Thánh Hoàng còn sống, loại đan này vẫn chưa được cấu tứ rõ ràng, nên nó vẫn luôn không thành công”.
Dược Lão ngừng lại rồi cười ha hả, nhưng trong lòng vẫn tự an ủi rằng: “Chuyện Thánh Kiếp Đan là việc quan trọng, nên chúng ta đừng nói cho người ngoài ra. Bây giờ, con hãy luyện ra đan trước đi, khi thành công rồi thì ta và ngươi sẽ được nổi tiếng trong sách sử, được mọi hậu nhân tôn thờ!”
Ngô Bình bật cười nói: “Trình độ của đệ tử có hạn, cần phải nhờ sư phụ giúp đỡ mới xong”.
Dược Lão gật đầu: “Không sao hết, ta ở bên cạnh hỗ trợ, con nhất định sẽ thành công!”
Đan dược này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên Dược Lão cực kỳ để ý. Đầu tiên, ông ta chỉ dạy Ngô Bình luyện chế mười mấy lần, khi Ngô Bình đã hoàn toàn quen với kỹ năng luyện chế, thậm chí còn đưa ra một ít ý kiến sáng tạo để cải thiện quá trình luyện đan.
Sau ba ngày trải qua nhiều lần thử nghiệm, Ngô Bình chính thức bắt đầu luyện lô Thánh Kiếp Đan đầu tiên.
Quá trình luyện chế thì cậu đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay. Bây giờ, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là, mượn dừng Thiên Cấm, để đan dược bắt đầu quá trình lột xác, cuối cùng nâng cao phẩm chất.
Bước này thì cậu đã diễn luyện trong Huyền Thiên Mộng Cảnh không biết bao nhiêu lần. Hai tay cậu chưởng ra, sức mạnh cấm thiên cuồn cuộn truyền vào lò đan, từ đó tạo thành một thời không tách biệt giữa bên trong lò đan với môi trường bên ngoài.
Trong không gian đó, sức mạnh huyền diệu đang run lên. Đan dược bên trong cũng bắt đầu biển đổi, quá trình không thể quá ngắn và cũng không quá dài, nếu không sẽ là tốt quá hoá lốp.
Ngô Bình vô cùng chăm chú, trích ra một phần sức mạnh cấm thiên mà cậu cho rằng thích hợp. Ngay lập tức, lò đan nhanh chóng biến đổi, môi trường thay đổi cũng đẩy quá trình lột xác tới cực hạn nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
“Ầm!”
Cậu đánh một chưởng vào lò đan, ngay lập tức một viên đan màu tím bay lên trời, lớp ngoài có chấm vài tầng hào quang chói lóa. Viên đan vừa ra đã tạo thành sấm sét ngay trên không trung, bầu trời lập tức bị tia chớp phủ kín, nổ từng đợt khủng bố xuống đất.
“Đan kiếp thánh cấp!”, thấy cảnh này, Dược lão thở nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt, ông ta biết Ngô Bình đã thành công.
Răng rắc!
Đan dược bay lên, sấm sét đánh trúng, dược tính trong đan dược xảy ra thay đổi, tạo ra phản ứng huyền diệu rồi dần ổn định.
Sau khi bị sét đánh ba lần, ánh sáng tan đi, đan dược biến thành hoa văn màu tím huyền diệu và phức tạp rồi từ từ rơi xuống.
Ngô Bình đón lấy đan dược, nhìn lại thì cảm giác nó nhẹ bẫng, bên trong có hơi thở quen thuộc, đó là sức mạnh cấm thiên.
Dược lão mở to mắt, nhìn chằm chằm đan dược, cười nói: “Thượng phẩm, ít nhất cũng phải là cấp bậc thượng phẩm!”
Ngô Bình nháy mắt: “Sư phụ, để con tìm người dùng thử?”
Dược lão nghĩ ngợi rồi nói: “Thứ tốt không thể để người ngoài hưởng, trong học viện có không ít Hiền giả, người có tư chất tốt nhất là Thần Nguyệt!”
Ngô Bình: “Thần Nguyệt là ai?”
“Là một nữ anh tài, trở thành Hiền vương khi còn trẻ nhưng sau Thánh Nhân quá khó, người này luôn không thể đảm bảo mình thành công, mấy năm nay không ngừng gia tăng thực lực, có Thánh Kiếp Đan này thì ta nghĩ sẽ thành công đột phá!”
Ngô Bình gật đầu: “Người như thế dùng là tốt nhất!”
Dược lão: “Ta và cha của Thần Nguyệt có vai vế tương đương, quan hệ không tệ, tí con bé tới thì con phải gọi một tiếng chị đó”.
Ngô Bình giật mình: “Sư phụ muốn con cho cô ấy sao?”
Dược lão: “Vớ vẩn, đây là ân nghĩa lớn, tất nhiên ta phải để con làm. Một lão già như ta thì cần gì chứ!”
Nói xong ông ta để lại Ngô Bình đang ngẩn ngơ rồi rời đi.
Không tới năm phút, bên ngoài truyền tới một âm thanh vui sướng: “Bác Dược có ở đây không ạ?”
Ngô Bình: “Sư phụ tôi không có đây, là chị Thần Nguyệt à? Mời vào!”
Người bên ngoài im lặng rồi nói: “Là tôi!”, sau đó một cô gái xinh đẹp tiến vào. Mặt như hoa, mi như vẽ, da thịt trắng ngần, mịn màng, trong sáng như sương. Trên cằm có nốt ruồi mỹ nhân, tay ngọc thon dài, cô mặc chiếc váy dài màu đỏ, trên tóc đeo trang sức ngọc trai, vẻ ngoài yểu điệu.