Liễu Tam Tương nói: “Công tử, thật ra thân phận hiện nay của cậu đã là rất tốt rồi. Thầy luyện đan của Ngạo Thế Đan Tông đấy, có biết bao người muốn nịnh nọt cậu. Tôi nghĩ cậu nên đặt nền móng thật vững chắc ở đây trước đã. Chờ đến khi người nhà công tử đến đây, đám người ấy đều sẽ vô cùng tôn kính họ”.
Ngô Bình cảm thấy lời nói của Liễu Tam Tương rất có lý. Anh bảo: “Đúng vậy, tôi có thể mua một số sản nghiệp”.
Liễu Tam Tương nói tiếp: “Trong khoảng thời gian qua, tôi đã nghe ngóng tình hình xung quanh. Ở vùng đất này có một người thân phận rất khác biệt, ai cũng phải nể mặt người này. Xuất thân của người này khá phi phàm, mẹ là người địa phương, bố là tu sĩ của vũ trụ chính. Hiện nay người này cũng có tu vi trung kỳ Thần Thông, tên là Trần Thánh Uy. Chỉ cần nhận được sự kính nể của người này, sau này làm gì ở đây cũng sẽ rất thuận lợi”.
Ngô Bình bảo: “Đó là tu sĩ Thần Thông, rất khó kính nể một tu sĩ Bí cảnh như tôi nhỉ?”
Liễu Tam Tương đáp: “Chuyện này dễ thôi. Một, công tử là thầy luyện đan đến từ Ngạo Thế Đan Tông của vũ trụ chính. Hai, tôi có thể âm thầm ra tay vài lần, để người đó biết sau lưng công tử có cao thủ bảo vệ. Cuối cùng, công tử chỉ cần luyện chế vài lò đan dược, bảo đảm người này sẽ nịnh nọt cậu ngay”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi quả thật cần một người như vậy. Nếu tôi có mặt thì dễ rồi, không ai dám ức hiếp người nhà và bạn bè tôi cả. Nhưng khi tôi vắng mặt thì phải cậy nhờ người này”.
Liễu Tam Tương nói: “Chúng ta chỉ làm công tác chuẩn bị trước mà thôi. Người nhà của công tử, thực lực trong tương lai chắc chắn cũng không yếu kém, đủ sức bảo vệ chính mình. Nhưng với kinh nghiệm của tôi, vẫn nên tính thêm nhiều đường khác sẽ tốt hơn”.
Ngô Bình bảo: “Ừ. Ông Liễu à, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp Trần Thánh Uy”.
Liễu Tam Tương vội xua tay: “Công tử không thể chủ động đến gặp, phải để người này chủ động tìm gặp cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Ông có cách gì sao?”
Liễu Tam Tương nói: “Tu vi của Trần Thánh Uy đã tiến vào giai đoạn ‘cổ chai’, vẫn luôn chờ đến lúc đột phá. Bây giờ người này đang ở tầng hai Thần Thông. Công tử có thể luyện chế một loại đan dược mà người này cần đến mà vẫn chưa có được”.
Ngô Bình nghĩ ngợi: “Tầng hai Thần Thông nên dùng đan dược gì nhỉ?”
Liễu Tam Tương lấy ra một đơn thuốc: “Tôi đã nghe ngóng rồi. Trần Thánh Uy vẫn luôn tìm người luyện chế đan này, nhưng chẳng ai thành công cả”.
Ngô Bình cầm đơn lên xem, nhận thấy đây là đan dược cấp tám, độ khó luyện chế rất cao.
Liễu Tam Tương hỏi: “Công tử có thể luyện chế không?”
Ngô Bình nói: “Có thể thử”.
Dược liệu mà đan này dùng đến đều là dược liệu lấy từ vũ trụ chính. Thật trùng hợp, gần đây anh tích trữ rất nhiều thuốc, trong tay có đủ cả.
Liễu Tam Tương cất lời: “Vậy công tử luyện chế trước nhé. Sau khi luyện thành, tôi sẽ loan tin này, Trần Thánh Uy kia chắc chắn sẽ tìm gặp cậu”.
Ngô Bình có thời gian năm ngày nên không vội trở về ngay, bèn đáp: “Được, nghe theo ông”.
Uống rượu xong, Liễu Tam Tương cùng Ngô Bình đến một số hiệu thuốc gần đó, cố tình lộ mặt, mua một số dược liệu, đồng thời tiết lộ thông tin Ngô Bình là đan sư Tử Đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông qua những cuộc đối thoại hữu ý vô tình.
Ngay lập tức, cả thành phố đều chấn động. Hầu hết người ở đây đều biết danh tiếng của Ngạo Thế Đan Tông, hơn nữa, đấy còn là đệ tử Tử Đỉnh, còn là thầy luyện đan của vũ trụ chính. Đây thật sự là cơ hội trăm năm khó gặp!
Thế là khi Ngô Bình và Liễu Tam Tương trở về, người trong thành đều dốc toàn lực để tìm ra Ngô Bình đang ở đâu. Dù sao thì ai mà chẳng muốn gặp đan sư Tử Đỉnh một lần kia chứ?
Về đến nhà, Ngô Bình lập tức bắt tay vào luyện đan. Tuy đây là đan dược cấp tám, nhưng cũng chẳng phải anh chưa từng luyện qua, cộng thêm dược liệu và lò đan trong tay, quá trình luyện chế không quá khó khăn.