Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Nhược Tuyết kể lại cuộc hội thoại mà mình nghe được khi đứng ngoài cửa: “Gia đình cô dùng tiền thế nào, tôi cũng không để bụng. Họ có ơn nuôi dưỡng tôi, là người thân của tôi. Nhưng dượng muốn dùng hôn nhân của tôi để kiếm tiền mua nhà, tôi thật sự không chấp nhận được”.

Ngô Bình nhíu mày: “Dượng của cô quá đáng thật đấy”.

Anh ngẫm nghĩ: “Thế này đi. Cô đừng về đó nữa, sau này cứ ở đây. Nhà tôi nhiều phòng, không ở cũng để phí. Tiền lương cũng không cần đưa cho cô của cô nữa, cứ giữ lấy mà dùng”.

Chu Nhược Tuyết ngẩn ra: “Sống ở đây ấy ạ?”

Ngô Bình đáp: “Ừ. Tôi là sếp của cô, cô là lính của tôi, tất nhiên là tôi phải giúp cô rồi”.

Chu Nhược Tuyết hơi ngạc nhiên: “Sếp à, như vậy hình như không hay lắm?”

Ngô Bình nói: “Có gì mà không hay? Sợ tôi có ý xấu với cô à? Đừng lo, mẹ và em gái, cả ông bà ngoại tôi, đều sống ở đây”.

Chu Nhược Tuyết đỏ mặt: “Tôi không có ý đó, tôi…”

Ngô Bình vỗ vỗ bờ vai gầy của cô ấy, đoạn bảo: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Ngủ ngon nhé, ngày mai còn phải đi làm đấy”.

Chu Nhược Tuyết về phòng, ôm chặt thú bông vào lòng, nhắm mắt mà không sao ngủ được. Chẳng biết bao lâu sau, cô ấy mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó cô mơ một giấc mộng thật dài. Trong mơ, cô ấy được gặp bố mẹ, cả nhà vui vẻ nói cười, hạnh phúc vô bờ.

Sáng hôm sau, nghe thấy có người gõ cửa, Chu Nhược Tuyết vội vàng ngồi dậy. Ngẩn ra một lúc, cô ấy mới nhớ ra đây là đâu. Chu Nhược Tuyết nói: “Mời vào”.

Ngô Mi ló đầu vào, cười hì hì: “Chị Chu ơi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi”.

Chu Nhược Tuyết nhận ra Ngô Mi, bèn đáp: “Ngô Mi à, cả nhà cứ ăn đi, chị còn phải đi làm”.

Ngô Mi cười nói: “Còn sớm mà chị. Mẹ em đã đặc biệt sai người làm nấu bữa sáng cho chị đấy ạ. Chị xuống ăn nhé”.

“Ừ, được”.

Cô ấy vội vàng chải đầu rửa mặt, thay đồ rồi xuống nhà dùng bữa.

Cả nhà Ngô Bình đã có mặt trong phòng ăn. Chu Nhược Tuyết rất ngại, hơi cúi mặt.

Ngô Bình bảo cô ấy ngồi cạnh mình, đoạn giới thiệu: “Mẹ, đây là Chu Nhược Tuyết, mọi người đã gặp nhau rồi. Nhà cô ấy đang sửa chữa nên sẽ ở đây một thời gian”.

Trương Lệ cười nói: “Ừ. Nhà mình nhiều phòng, càng đông người càng vui”.

Ông bà ngoại cũng tươi cười nhìn Chu Nhược Tuyết, không ngớt lời khen cô ấy xinh đẹp.

Bữa sáng rất phong phú, tám món ăn kèm, đủ loại đồ ngọt. Chu Nhược Tuyết ăn được một lúc đã thấy no. Dù sao cũng chỉ mới đến đây ở, cô ấy chưa quen lắm, chào tạm biệt mọi người rồi vội vã đi làm.

Ra đến cửa, cô ấy chẳng thấy ô tô đâu cả, vừa ngoái đầu sang thì thấy Cương Tử đang rửa xe giúp mình. Xem ra xe vừa mới được rửa xong.

Cương Tử nói: “Cảnh sát Chu, tôi rửa xe giúp cô rồi, chờ thêm nửa phút nữa là xong xuôi”.

Chu Nhược Tuyết đáp: “Cảm ơn anh nhé. Thật ra không cần rửa đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK