Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua năm mươi năm phát triển, ngân hàng Nam Dương hiện tại có tài sản đến một nghìn tỷ đô la, dư nợ cho vay hơn sáu trăm tỷ đô la, chủ yếu cung cấp các khoản vay với lãi suất thấp cho hội viên.

Đương nhiên, các hội viên khác nhau có thể có mức vay khác nhau. Cấp bậc càng cao, đóng góp càng nhiều, mức vay có được sẽ càng cao.

Lý Vân Đẩu nghe xong thì nói: “Mọi người à, hiện tại tôi đã không quan tâm đến chuyện của Nam Dương nữa rồi, các ông tìm tôi, chỉ sợ là nhầm nơi rồi”.

Lý Vân Đẩu cũng là quản lý của tổng thương hội Nam Dương, nhưng mấy năm nay ông ấy cũng không hỏi đến chuyện công việc tổng thương hội gì nữa. Không phải ông không muốn hỏi, mà là tổng thương hội Nam Dương đã sớm bị mấy người kia kiểm soát rồi, ông ít nhiều cũng đã bị loại trừ.

Bây giờ, ông tự kinh doanh ở nhà mình tốt hơn nhiều, không thiếu vốn, nên không gia vào chuyện của thương hội.

Nghe ông nói như vậy, mấy ông lão đều thở dài, anh một câu tôi một câu, muốn mờ Lý Vân Đẩu xuống núi, một người trong đó nói: “Anh Lý à, chẳng lẽ ông đã quên, năm đó Bối Thế Hầu đánh ông hai cái bạt tai rồi sao? Thù này, ông không muốn báo sao?”

Người kai nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Lý Vân Đẩu lập tức trở nên khó coi, ông lạnh lùng nói: “Tôi không quên, nhưng tôi xuất hiện thì thế nào? Mấy vị quân đội sau lưng Bối Thế Hầu kia, cho dù tôi có tiền, thì sao có thể đấu được với quân đội chứ?”

Ngô Bình nheo mắt, nói: “Ông nội, người kia từng ức hiếp ông sao?”

Lý Vân Đẩu xua tay: “Chuyện từ mười năm trước rồi, không nhắc nữa”.

Thấy Ngô Bình hỏi, ông lão nhắc đến chuyện này lại nói: “Năm đó ông nội cậu là một trong những quản lý của thương hội, không nhìn nổi tên họ Bối kia cậy quyền cậy thế, chỉ nói vài câu đạo lý, kết quả tên họ Bối kia lập tức tát anh Lý hai cái bạt tai. Lúc đó một tên quân phiệt Lữ Tống dẫn binh xông vào, chúng tôi cũng chẳng dám nói gì”.

Ngô Bình: “Bối Thế Hầu này ở thương hội có thân phận gì?”

Người kia nói: “Hội trưởng lúc trước là bố vợ ông ta, bây giờ nghỉ rồi, ông ta muốn tiếp nhận. Cậu nghĩ đi, lúc ông ta chưa làm hội trưởng mà đã kiêu căng vậy rồi, nhỡ đâu ông ta lên làm hội trưởng, trong thương hội này và ngân hàng Nam Dương chẳng phải biến thành của nhà họ Bối rồi sao?”

Ngô Bình hỏi Lý Vân Đẩu: “Ông nội, lúc đầu nhà chúng ta cũng bỏ tiền vào sao?”

Lý Vân Đẩu: “Đương nhiên, năm tỷ đô la, một đồng cũng không thiếu”.

Ngô Bình gật đầu, anh lại hỏi người đang ngồi kia: “Bối Thế Hầu này trước giờ vẫn luôn ngang ngược vậy sao?”

Ông lão nói: “Đúng vậy, mười mấy năm rồi, ông ta vẫn cứ ngạo mạn như vậy. Ông ta cho người của mình thành lập hơn trăm công ty, sau đó điên cuồng vay tiền từ ngân hàng. Cuối cùng công ty cũng đóng rồi, ngân hàng lại lỗ mấy chục tỷ đô la. Chúng ta đều biết, tiền này đều vào trong túi ông ta cả”.

Ngô Bình: “Bối Thế Hầu này có quan hệ với quân đội nước nào?”

Ông lão mập nói: “Khá nhiều, quân đội của Sư Thành, Xiêm La, Lữ Tống, Jawa đều có quan hệ với ông ta không tệ”.

Ngô Bình: “Vậy thì rất kỳ lạ. Một người cho dù có mạnh thế nào thì cũng rất khó duy trì quan hệ tốt với toàn bộ quân đội”.

Ông già lão mập mạp nói: “Cậu không biết đấy thôi, Bối Thế Hậu có một công ty mua bán vũ khí, ông ta có mối riêng của mình, có thể mua được vũ khí khá rẻ. Bọn quân phiệt đó thường xuyên hưởng chiết khấu từ ông ta thì đương nhiên phải đứng về phía ông ta rồi”.

Ngô Bình nói: “Tôi biết suy nghĩ của mọi người rồi, tôi sẽ thuyết phục ông nội tôi”.


Mọi người vui mừng, không ngừng khen ngợi Ngô Bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK